Vô số dược liệu bày ra trước mặt, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Đầu tiên, Mộ Như Nguyệt muốn luyện chế đan dược thiên giai cao cấp, Khống hỏa đan!
Nàng khẽ nâng tay bắn ra một ngọn lửa vào đáy đan đỉnh phượng hoàng, ánh lửa đỏ làm nổi bật dung nhan tuyệt sắc của nàng...
Dạ Tư Hoàng nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, tươi cười sáng lạn, đôi mắt sáng như sao trên bầu trời đêm...
"Hừ!"
Sử Hồn hừ lạnh, biểu tình không cho là đúng, trong suy nghĩ của hắn, nữ nhân này căn bản không có khả năng luyện chế ra đan dược gì có lợi cho trận chiến này.
Huống chi, với độ tuổi của nàng hiện tại nếu là một đan dược sư thiên giai, vậy cũng quá thiên tài rồi...
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
Mộ Như Nguyệt dường như không cảm nhận được Sử Hồn trào phúng, vung tay tăng mạnh ngọn lửa lên, rồi ném một gốc dược liệu vào trong đan đỉnh...
Dược liệu dần hóa thành dược lực chậm rãi tan ra trong đan đỉnh phượng hoàng. Mộ Như Nguyệt thao tác không ngừng, lần nữa bỏ dược liệu vào đan đỉnh...
Từng giây từng phút trôi qua, Sử Hồn không thèm để ý đến Mộ Như Nguyệt nữa, dời mắt nhìn Dạ Vô Trần một thân tử bào tà mị.
"Dạ Vô Trần, ngươi... không phải là đối thủ của ta!"
Nét mặt Sử Hồn âm trầm, kiếm trong tay xẹt qua không trung chém xuống, Dạ Vô Trần nhanh chóng lui về phía sau, tránh thoát một chiêu này.
Công kích hung mãnh chém vào mặt đất tạo ra một vết nứt thật dài giống như bị một chiếc rìu khổng lồ bổ ra vậy...
Dạ Vô Trần cười tà mị, lộ ra hàn ý âm trầm.
"Ta cũng không phải chỉ có một mình."
Gió nhẹ thổi qua, nam nhân hơi nâng mắt, đáy mắt hiện ra tia sáng khác thường: "Bởi vì, ta còn có thê tử và nhi tử, cho nên ta vẫn luôn không chỉ có một mình."
Bất luận đã xa nhau bao lâu, đối mặt với kẻ địch mạnh cỡ nào, hắn luôn biết rõ hắn chưa từng phải chiến đấu một mình...
"Ha ha ha!"
Sử Hồn cười điên cuồng, ánh mắt lập lòe sát khí: "Thật buồn cười, chỉ dựa vào một nữ nhân và một tiểu hài tử? Ta thừa nhận nữ nhân kia quả thật có chút cường đại, đáng tiếc, nếu nàng giao thủ với ta, ta sẽ khiến nàng chết không có chỗ chôn! Ngươi muốn liên thủ với bọn họ là tuyệt đối không có khả năng, Dạ Vô Trần, nếu ngươi cự tuyệt yêu cầu của ta thì phải trả giá đắt..."
Oanh!
Khí thế bức người phóng về phía Dạ Vô Trần, sát khí quanh người Sử Hồn ngày càng đậm, toàn thân như một thanh kiếm sắc bén lao vào Dạ Vô Trần với tốc độ tia chớp.
Phanh!
Dạ Vô Trần giơ kiếm chặn công kích hung mãnh của đối phương, nhưng hắn vẫn bị bức lui về phía sau vài bước, khóe môi tràn ra vết máu...
"Hừ!"
Sử Hồn hừ lạnh, tay đột nhiên dùng lực, "oanh" một tiếng, mạnh mẽ truyền lực vào thanh kiếm, nở nụ cười lạnh lẽo, khinh thường.
Có lẽ lúc đầu hắn và Dạ Vô Trần đánh ngang tay nhưng hiện tại thực lực của hắn đã tăng cao, nam nhân này căn bản không làm gì được hắn, chỉ có thể bó tay chờ chết!