Mộ Như Nguyệt nâng tay chặn vũ khí của hắn, hung hăng đá về phía hạ thân Lăng Dạ, vì không ngờ nàng sẽ dùng một chiêu như vậy, Lăng Dạ không kịp phòng bị đã bị nàng đạp một cước.
Một cước này không giống lần trước đá Phượng Kinh Thiên, nàng dồn hết sức lực xuống chân, sau đó liền nghe được một tiếng hét tê tâm liệt phế vang khắp đường phố.
Những người nhìn thấy một màn này đều theo bản năng khép chặt hai chân, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ tuyệt mỹ kia, lập tức cảm thấy một cỗ hàn ý chui vào lòng.
Quá độc ác đi?
Một cước này đá ra, phỏng chừng nam nhân này hoàn toàn hỏng rồi, ai chả biết chỗ đó là nơi yếu nhất của nam nhân?
“Nha đầu thối!” toàn thân Lăng Dạ run rẩy, hung ác trừng mắt Mộ Như Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta muốn giết ngươi! Không, ta muốn đem ngươi bằm thây vạn đoạn!”
Bằng không làm sao có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng hắn?
Lăng Dạ có cảm giác một cước của nữ nhân này sẽ khiến chỗ đó của hắn về sau không thể sử dụng được nữa, hắn sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
“Ta muốn đem ngươi bằm thây vạn đoạn, nhất định phải bằm thây vạn đoạn! Ngươi đi chết đi!” Hai mắt Lăng Dạ đỏ bừng, rống lớn.
Giờ khắc này, toàn thân hắn bộc phát khí thế siêu cường đại, dồn hết nguyên lực vào thân kiếm, sau đó nhanh chóng vọt tới trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Một kiếm này mang theo khí thế kinh thiên động địa, Mộ Như Nguyệt vội vàng đưa kiếm ra trước ngực mình, chặn một kiếm kinh thiên kia.
Phụt!
Mộ Như Nguyệt phun một ngụm máu tươi, nhanh chóng lui về phía sau, mặc dù khóe miệng có vết máu nhưng ánh mắt nàng lại không sợ hãi chút nào, chỉ nhàn nhạt nhìn Lăng Dạ điên cuồng trên không trung.
Dạ Vô Trần xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt, ánh mắt đau lòng nhìn nàng: “Ngươi hà tất phải như vậy? Loại phế vật này vẫn là để ta giải quyết đi.”
“Tránh ra.”
Mộ Như Nguyệt vươn tay đẩy Dạ Vô Trần qua một bên, nàng từ từ đứng dậy, lấy ra một lọ đan dược, nuốt vào, sắc mặt vốn tái nhợt đã dần khôi phục hồng hào.
“Ta đã nói rồi, trận chiến này là của ta, nếu không nắm chắc ta nhất định sẽ không nghênh chiến, ngươi cứ đứng một bên chờ xem đi, ta không phải loại người không biết quý trọng sinh mạng, ngược lại, ta quý trọng cái mạng này hơn bất kì ai.”
Dạ Vô Trần nhìn khuôn mặt tràn đầy kiên nghị của thiếu nữ, trong mắt ngoại trừ đau lòng còn có nhu tình.
Đây là nữ tử hắn coi trọng, kiên cường mà không yếu đuối, có thể nói, nàng không giống nữ nhân chút nào nhưng cũng chính vì như thế mới càng khiến người ta thương tiếc.
Mộ Như Nguyệt cũng không nhìn Dạ Vô Trần lần nào, nàng lại công kích về phía Lăng Dạ.
Dần dần, dường như Dạ Vô Trần phát hiện điều gì, đôi mắt hơi tối lại: “Nàng cố ý chọc giận nam nhân kia là vì muốn hắn bộc phát ra nguyên lực lớn hơn, dùng cách này khiến hắn nhanh chóng tiêu hao nguyên khí, chờ đến lúc hắn hao hết nguyên khí liền trở thành dê đợi làm thịt, cách làm này rõ ràng chính là...”
Dùng mạng để đánh cược!
Nàng nói không sai, nàng biết sự chênh lệch thực lực của mình và Lăng Dạ, cho nên nàng muốn hắn tiêu hao hết nguyên lực, nhưng mà Lăng Dạ đang phẫn nộ lại không hề phát hiện điểm này.
“Nha đầu thối, ngươi đi chết đi!”
Lăng Dạ hoàn toàn điên cuồng, nha đầu này lại có gan đá vào bộ phận quan trọng nhất của hắn, vậy hắn nhất định phải đem nàng bằm thây vạn đoạn!
Từng đạo kiếm phong như mãnh hổ hung hăng đâm về phía Mộ Như Nguyệt, lúc này Mộ Như Nguyệt chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng giống như bị cái gì mạnh mẽ đập vào, vội vàng lấy đan dược ra ăn vào.