Oanh!
Thời điểm Dạ Vô Trần ăn Tử kim đan, trên người lập tức phát ra khí thế cường đại làm Sử Hồn biến sắc, trong mắt rốt cuộc lộ vẻ hoảng sợ.
Hắn thong thả giơ tay lên, một thanh kiếm lớn liền xuất hiện trong tay hắn...
Lúc Dạ Vô Trần nắm chặt đại kiếm màu đen, một ngọn lửa bùng lên, ngưng tụ về phía thân kiếm, hóa thành một đạo kiếm quang chọc trời bổ về phía Sử Hồn.
Phanh!
Thân thể Sử Hồn bay ngược ra ngoài, trong lòng cực kì chấn động, trợn mắt há hốc mồm nhìn Dạ Vô Trần đột nhiên trở nên cường đại...
"Vị này... vị công tử này, có việc gì chúng ta từ từ thương lượng." Sử Hồn toát mồ hôi lạnh, nịnh nọt cười nói.
Tục ngữ nói, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trong tình thế này, hắn không thể không cúi đầu...
Thần sắc Dạ Vô Trần lạnh nhạt, đôi mắt tím âm trầm nhìn khuôn mặt trắng bệch của Sử Hồn, chậm rãi giơ tay lên, chém ra một đạo kiếm quang màu tím.
Sử Hồn vội vàng nâng vũ khí lên che chắn nhưng vẫn bị bức lui lại mấy bước, sau lưng rịn ra mồ hôi lạnh...
"Nói, đại sư mà các ngươi nhắc đến là ai?" Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn Sử Hồn, toàn thân bao phủ hơi thở lạnh lẽo.
"Là... là Tiêu Tĩnh đại sư."
"Tiêu Tĩnh?" Mộ Như Nguyệt hơi ngẩn ra, "Tiêu Tĩnh trở thành đại sư từ khi nào, bất quá..."
Oanh!
Khí thế cường hãn bộc phát, ào ào phóng về phía Sử Hồn.
"Nếu ngươi đã làm bạn với Tiêu Tĩnh, vậy thì kết cục đã định, đối với nữ nhân kia, ta cũng sẽ không bỏ qua!"
Ngày đó, nàng thông qua la bàn trở về Trung Hoa, trong thời khắc mấu chốt, chính Tiêu Tĩnh đã ra tay với nàng, Phượng Kinh Thiên bất chấp tính mạng chắn cho nàng một kiếm, để nàng hoàn thành trận pháp.
Cho nên, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua Tiêu Tĩnh!
Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, thần sắc càng thêm lạnh lẽo: "Tiêu Tĩnh đang ở đâu?"
Đối diện với ánh mắt băng hàn của nữ tử, Sử Hồn không khỏi rùng mình: "Vừa rồi ở... ở trong khuê phòng nữ nhi ta, nhưng bây giờ thì không rõ lắm, lúc ta tới gặp các ngươi, nàng cũng âm thầm theo tới, lúc nãy nhìn thấy tình hình chiến đấu như vậy, nhất định là đã rời đi rồi, chẳng qua, ta khuyên các ngươi một câu, không nên đối địch với nàng, sau này nàng sẽ có thành tựu phi phàm, các ngươi tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của nàng! Nếu các ngươi giết ta, nàng cũng sẽ báo thù cho ta!"
Nghĩ đến lời tiên đoán của tổ tiên, ánh mắt Sử Hồn âm trầm, hiện tại đây là điều duy nhất có thể uy hiếp hai người kia...
"Phải không?" Mộ Như Nguyệt cười nói, "Vậy thì sao? Người muốn hại ta, bất luận là ai, đuổi tận giết tuyệt! Tiểu Bạch, Khiếu Nguyệt, đi mang Tiêu Tĩnh đến cho ta!"
Bá!
Trong nháy mắt, trên người Mộ Như Nguyệt hiện ra hai luồng sáng, ngay sau đó, hai thân ảnh một cao một thấp xuất hiện trước mặt nàng...
Tiểu Bạch bay lượn trên không trung, thân thể khổng lồ che lấp cả bầu trời, đôi mắt khí phách. Còn trên mặt đất là một ngân lang ưu nhã mỹ lệ.
Sử Hồn vốn đang tự cho là đúng, thời điểm nhìn thấy một long một lang thì hoàn toàn ngây ngẩn, sau khi xác định mình không nhìn nhầm, đồng tử hắn co lại, vẻ mặt hoảng sợ, sau đó thét lên một tiếng tê tâm liệt phế.
"Không!!!"
Bạch y, tử bào, ngân lang, bạch long...
Này... tại sao lại giống với lời tiên đoán của tổ tiên đến thế?