"Không biết, ta không quen", thiếu niên lắc lắc đầu, "Nhưng mà, nhìn rất giống nam nhân trong bức họa sư phụ treo trong phòng ngủ, đúng vậy, bọn họ giống nhau như đúc, sư phụ, hắn là người trong tranh đi ra sao?"
Trong lòng Thông Huyền trầm xuống, ánh mắt tràn ngập sát khí quét về phía Trúc Ngư Nhi.
"Trúc Ngư Nhi, tai sao Vô Vong đại nhân ở trong Tây Uyển mà ngươi lại nói hắn mất tích hơn ngàn năm? Chuyện này, ngươi phải cho ta một lời giải thích!"
Lời này giống như sấm sét giữa trời quang, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Vô Vong đại nhân mất tích hơn ngàn năm thế nhưng ở ngay trong Thần Môn?
Vậy tại sao Ngư Nhi cô nương lại muốn lừa gạt mọi người?
"Ngươi nói láo!" Trúc Ngư Nhi phẫn nộ gào lên, "Vô Vong căn bản không ở đây, ngươi đừng vu oan cho người khác!"
"Ngư Nhi cô nương." Huyền Quan khẽ cau mày nói, "Vô Vong đại nhân có trong Tây Uyển hay không, chúng ta điều tra sẽ biết, không biết Ngư Nhi cô nương có thể tránh đường hay không?"
Những người khác cũng sôi nổi phụ họa lời Huyền Quan nói.
Trong lòng bọn họ vẫn muốn tin tưởng Trúc Ngư Nhi, nhưng tất cả chứng cứ đều chỉ về hướng nàng, chỉ có cách lục soát mới chứng mình được nàng trong sạch...
"Trúc Ngư Nhi, ngươi đúng là quá vô dụng." Đan Ẩn cười lạnh, châm chọc nói, "Ngươi biết vì sao ngàn năm qua Thần Môn ở trong tay ngươi không thể phát triển được như trước không? Bởi vì ngươi không có năng lực làm bọn họ đoàn kết một lòng, thực lực của ngươi trước nay không bằng Vô Vong."
Tuy Đan gia và Vô Vong có thù oán nhưng không thể không thừa nhận, Vô Vong là người duy nhất đời này Đan Ẩn bội phục...
Không!
Hiện tại có lẽ thêm một người nữa, là nữ nhi của hắn.Không thể không nói, nữ nhi của Vô Vong cũng ưu tú như hắn vậy...
"Cho nên, ta thật hoài nghi hứa hẹn ngươi nói với ta có thể thành công hay không? Trúc Ngư Nhi, ta hối hận đã hợp tác với ngươi, dù ngươi tặng toàn bộ Thần Môn cho ta nhưng với thực lực hiện tại của Thần Môn còn chưa đủ tư cách trao đổi điều kiện với ta."
Sắc mặt Trúc Ngư Nhi trắng bệch như tờ giấy, phẫn nộ rống lên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Đan Ẩn ha ha cười to, nói: "Trúc Ngư Nhi, ước định giữa chúng ta liền hủy bỏ đi, hiện tại ta cũng không quá hứng thú với Thần Môn, thứ có thể làm ta cảm thấy hứng thú, chỉ có đan thư và nữ nhân này..."
Dứt lời, tầm mắt hắn quét về phía Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười hứng thú.
Nếu có thể khiến nữ nhân này gia nhập Đan gia, còn tốt hơn rất nhiều so với thu phục Thần Môn...
Về phần Vô Vong, cũng chỉ có nữ nhân ngu xuẩn này mới có thể lo lắng hắn sẽ thức tỉnh.
Bởi vì hắn bị lực lượng của Ma giới đánh trúng trái tim, cả đời này không thể thức tỉnh, chẳng qua, nếu đổi lại là người khác, sau khi chịu một kích đó nhất định sẽ chết, cũng chỉ có hắn là có thể bảo trì trạng thái nửa sống nửa chết như vậy...
"Ha ha!"
Tiếng cười điên cuồng vang vọng khắp không trung, sau đó, hắn cũng không quay đầu lại rời khỏi nơi này...
"Đưa toàn bộ Thần Môn cho Đan gia? Trúc Ngư Nhi, ngươi dám làm ra loại chuyện này!"
Cho đến khi Đan Ẩn biến mất mọi người mới hồi phục lại tinh thần, đồng loạt phẫn nộ nhìn Trúc Ngư Nhi, hận không thể xé nữ nhân này thành trăm mảnh.
"Ngươi cho mình là ai? Thần Môn là do Vô Vong đại nhân cực khổ lập nên, ngươi thế nhưng muốn đem giang sơn của hắn đưa cho kẻ địch?"
"Chúng ta tin tưởng ngươi như thế, ngàn năm qua chưa từng mảy may hoài nghi ngươi, bây giờ xem ra, năm đó Vô Vong đại nhân mất tích nhất định có liên quan đến ngươi!"
"Buồn cười, ngươi còn muốn vu oan hãm hại Thông Huyền trưởng lão luôn trung tâm với Vô Vong đại nhân..."