Ma long gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, cả tầng mây cũng xảy ra biến hóa vi diệu. Đôi mắt nó thị huyết tàn nhẫn, lạnh lẽo như từ địa ngục đến.
U Lan biến sắc, nàng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng kinh người đè ép xuống, tựa như một tòa núi to đè trên người nàng.
Cỗ lực lượng có thể nghiền nát người ta thành bánh nhân thịt khiến trong lòng nàng tràn ngập kinh ngạc.
"Ma long thật cường đại!"
"Đương nhiên, cũng không nhìn xem nó là tọa kị của vị cường giả nào."
"Trời ạ, vậy chẳng phải là ma thần còn cường đại hơn?"
Nhất thời trong lòng mọi người đều nhấc lên sóng to gió lớn.
Ma thần là nhân vật gì? Có lẽ những người khác ở Trung Châu không biết nhưng các đệ tử ở đây là ai chứ? Bọn họ đến từ các môn phái cường đại nhất đại lục, đương nhiên biết cường giả tuyệt thế tồn tại mấy vạn năm kia...
Nếu nói người đời đối với Nguyệt Tôn và Tử Hoàng là kính sợ, như vậy, đối với nam nhân năm đó khiến đại lục rung động oanh liệt kia chính là sợ hãi!
Thực lực của hắn quá cường đại, phất tay một cái sóng cuộn biển gầm, nháy mắt có thể hủy diệt cả một sơn mạch, cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, nam nhân kia vẫn luôn cao cao tại thượng, bao quát chúng sinh!
Không ai biết rõ thực lực của hắn, cũng không ai biết nam nhân này xuất hiện thế nào, hắn là một điều bí ẩn...
Hiện tại Ma long xuất hiện ở đây, có phải đại biểu nam nhân kia còn sống ở một nơi nào đó hay không?
"A!"
Bỗng nhiên, U Lan la lên tê tâm liệt phế.
Mọi người đều thu hồi tầm mắt, thời điểm nhìn về phía U Lan nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Ngọn lửa màu đen mãnh liệt thiêu đốt nàng, ngọn lửa kia phảng phất như có thể thiêu cháy linh hồn nàng, nỗi đau đớn kịch liệt khiến khuôn mặt nàng vặn vẹo, tựa như đang chịu đựng tra tấn thống khổ...
"A!!!"
U Lan ôm đầu, la hét khàn giọng.
Lúc này, trong lòng mọi người đều bốc lên một cỗ hàn ý, chạy thẳng vào tim... Người của các môn phái khác cũng lộ ra biểu tình sợ hãi.
Tại sao... tại sao ma long lại xuất hiện ở đây?
Hôm nay, có phải tất cả bọn họ phải chết ở đây không?
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người bi thương, ánh mắt tuyệt vọng nhìn ma long khổng lồ trên không trung kia.
Chỉ đứng dưới thân nó, mọi người đã cảm nhận được hơi thở cường đại không thể địch nổi kia...
Ma long lạnh lùng đảo mắt qua nhân loại phía dưới như nhìn một đám kiến hôi, sau đó từ từ biến mất trong không trung, tựa như chưa từng xuất hiện...
Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía ma long biến mất, không ai chú ý đến khóe miệng tiểu oa nhi kia đang gợi lên nụ cười quỷ dị.
Tên kia, mỗi lần nghênh đón hắn đều dùng phương pháp oanh động như thế...
"Hắn... hắn cứ như vậy đi rồi?"
Hoa Vân Hướng ngây ngốc nhìn không trung, khó hiểu nói: "Rốt cuộc nó tới đây làm gì?"
Phó Thanh trừng mắt hắn một cái: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn nó làm gì đó? Nếu ma long kia động thủ với chúng ta, sợ là tất cả mọi người ở đây đều toàn quân bị diệt!"