"Đây là Đại hoàn đan cha lấy được từ Dược Tông, sau đó tặng cho ta, hi vọng có thể trị được thương thế của ngươi."
Nàng mỉm cười xoay người đi về phía nam nhân nằm trên giường, đem đan dược đặt vào môi hắn, nhưng nam nhân hình như có chút kháng cự, không chịu mở miệng ra.
Thiếu nữ khẽ cau mày, vừa đảo mắt liền nhìn thấy tách trà trên bàn, đứng dậy đi qua, nhưng ấm trà lại trống rỗng không có giọt nước nào.
Đột nhiên, ánh mắt nàng nhìn về phía ngọc lộ, nhíu nhíu mày sau đó giãn ra: "Đã không có nước, vậy dùng ngọc lộ này thay thế vậy."
Cầm lấy ngọc lộ quay trở lại bên giường, nàng cúi người nhét đan dược vào miệng hắn, sau đó rót ngọc lộ vào.
Phanh!
Đúng lúc này, cửa phòng bị đạp mở, tay thiếu nữ khẽ run lên, suýt chút nữa làm ngọc lộ bắn ra ngoài, bất quá, vẫn có một chút ngọc lộ chảy vào miệng hắn...
"Ngươi cho hắn uống cái gì?"
Mộ Như Nguyệt chạy tới trước mặt thiếu nữ, gắt gao lôi kéo tay nàng, lạnh lùng hỏi.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Thiếu nữ muốn thoát khỏi tay Mộ Như Nguyệt nhưng lại phát hiện tay mình giống như mất hết sức lực, nàng cắn chặt môi, hơi phẫn nộ nói: "Cô nương, xin ngươi tự trọng! Ta chỉ muốn cứu hắn thôi, ngươi dựa vào cái gì chất vấn ta?"
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống: "Ngươi không phải đan dược sư, làm sao biết cái gì có thể dùng, cái gì không thể dùng? Nếu hắn có chuyện gì, ai chịu trách nhiệm?"
"Ngươi nói ta muốn hại Tiêu Phong?" Thiếu nữ biến sắc, càng thêm phẫn nộ, "Ta tuyệt đối sẽ không hại hắn! Ta tới là muốn cứu mạng hắn, ngươi thả ta ra, nếu không, chậm trễ trị liệu cho Tiêu Phong, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Trong suy nghĩ của nàng, nữ nhân này nhất định là muốn hại Tiêu Phong, nàng tuyệt đối sẽ không để nàng ta ngăn cản nàng cứu hắn....
Trên người Mộ Như Nguyệt bỗng tản ra hàn khí lạnh băng, khuếch tán khắp căn phòng, đúng lúc này lại truyền đến thanh âm kinh hoảng của Diêu Vân Thanh: "Tiêu Phong, Tiêu Phong! Ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ!"
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt vội vàng buông tay thiếu nữ ra, nhìn về phía Tiêu Phong, một gương mặt xanh đen lập tức đập vào mắt nàng.
Khuôn mặt nam nhân không còn anh tuấn như lúc trước, vẻ mặt thống khổ, sắc mặt xanh đen, môi tím tái, toàn thân run rẩy.
Phụt!
Hắn đột nhiên phun một ngụm máu đen, sau đó ngã vào giường, im lặng không nhúc nhích...
"Tiêu Phong!!!"
Hai mắt Diêu Vân Thanh đỏ như máu, tê tâm liệt phế hô lớn.
Bước chân thiếu nữ lảo đảo vài cái, cắn chặt môi, run giọng nói: "Sao... tại sao lại như vậy? Ta chỉ cho hắn dùng đại hoàn đan thôi, tại sao lại như vậy?"
Mộ Như Nguyệt không rảnh để ý đến thiếu nữ, trong tay bắn ra năm ngân châm, đâm vào thân thể Tiêu Phong, nam nhân trên giường rên lên một tiếng, sau đó lại bất động...
"Ngươi muốn mưu sát hắn? Dừng tay cho ta!!!"
Bỗng nhiên, thiếu nữ điên cuồng đánh về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng còn chưa tới gần đối phương đã bị một đạo lực lượng mạnh mẽ hất văng ra, hung hăng ngã trên mặt đất.
Chờ sau khi ngân châm đều đâm vào thân thể Tiêu Phong, Mộ Như Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lạnh lùng đảo mắt về phía thiếu nữ, lạnh giọng hỏi: "Ngoài đại hoàn đan, ngươi còn cho hắn dùng cái gì?"