Dung nhan thiếu nữ thanh tú, đôi mắt to lộ vẻ sốt ruột, suýt nữa rơi nước mắt.
"Quận chủ, vị này là tiểu thư Văn gia, muội muội ruột của Văn Hạo, Văn Đan Đan" giới thiệu xong, Thu Mi quay đầu nhìn Văn Đan Đan hỏi: "Đan Đan, đã xảy ra chuyện gì?"
"Thu Mi tỷ tỷ, ca ca hắn... hắn sắp không được rồi!"
Cái gì?
Thu Mi biến sắc, vội vàng nói: "Đan Đan, chúng ta mau đi xem ca ca ngươi!"
"Chờ một chút!" thấy Thu Mi sắp đi, Mộ Như Nguyệt đứng dậy, thần sắc nhàn nhạt nói: "Ta cùng đi với các ngươi, nói không chừng có thể giúp được gì đó..."
Thu Mi khẽ gật đầu: "Được!"
Trong phòng, Văn Hạo khẽ nhắm mắt, môi tím bầm, toàn thân như mất đi sinh mệnh, nếu không cảm nhận được hô hấp mỏng manh kia, phỏng chừng mọi người đều cho rằng hắn đã chết...
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, mấy người trong phòng đồng loạt quay đầu lại liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt và Thu Mi bước nhanh đến...
"Thu Mi cô nương, ngươi đến rồi?"
Văn gia chủ vừa trấn an thê tử vừa cười khổ nói: "Nếu không phải vì sức khỏe ta không tốt, Hạo Nhi cũng không cần phải gánh vác cả Văn gia, nhưng hôm nay..."
"Yên tâm đi, nhất định sẽ không có việc gì." Thu Mi khẩn trương nhìn Văn Hạo.
Không biết vì sao, nhìn thấy hắn như vậy, nàng cảm thấy đau lòng...
"Trúng độc?" Mộ Như Nguyệt nhìn Văn Hạo, nói: "Độc này là xâm nhập vào tim, cũng may là không quá khó giải, một viên giải độc đan vương giai trung cấp có thể cứu được mạng hắn..."
Mọi người Văn gia đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng, hô hấp khẩn trương.
"Quận chủ đại nhân", Văn Đan Đan hồi phục tinh thần, vội vàng chạy đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, nôn nóng nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý cứu ca ca ta, Văn gia chúng ta nhất định sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi."
Mộ Như Nguyệt nhìn Văn Đan Đan, lại nhìn ánh mắt chờ mong của những người khác, ngữ khí nhàn nhạt: "Ta không cần Văn gia các ngươi làm gì cho ta, ta cứu hắn là bởi vì Văn Hạo này cũng không tệ lắm..."
Dứt lời, nàng lấy một bình ngọc từ trong nhẫn không gian ra, đưa một viên đan dược cho Văn Đan Đan.
"Cho ca ca ngươi ăn vào, trong vòng nửa canh giờ hắn sẽ khỏe lại, Thu Mi, chúng ta đi thôi."
Ánh mắt Thu Mi nhìn Mộ Như Nguyệt có chút phức tạp.
Đan dược nàng lấy ra không phải đan dược bình thường mà là giải độc đan vương giai trung cấp, thế nhưng cứ tùy tiện cho người khác như vậy.
Nữ nhân này đúng là kì quái...
Thu Mi lắc lắc đầu, thở dài một tiếng nhìn về phía Văn Hạo trên giường, khóe môi gợi lên một độ cong thật nhỏ, sau đó đi theo Mộ Như Nguyệt ra ngoài...
"Đan Đan, còn không mau ra tiễn quận chủ đại nhân."
Văn gia chủ hoàn hồn, vội vàng phân phó.
Tay hắn run run nhận lấy đan dược, bỗng nhiên có xúc động muốn ngửa đầu cười to, nhưng cuối cùng nước mắt lại chảy xuống.
Nửa năm.
Trời biết nửa năm nay bọn họ phải sống thế nào...
Từ nửa năm trước Văn Hạo trở về trúng kịch độc, lúc tỉnh lúc mê, trên dưới Văn gia không yên phận, sinh mệnh hắn cũng yên lặng tắt dần.
Cũng may bọn họ chờ được ân nhân của Hạo Nhi xuất hiện, hắn rốt cuộc không cần phải chết nữa.
Văn gia chủ cho Văn Hạo ăn đan dược, dù không lập tức tỉnh lại nhưng vẫn cảm nhận được sinh mệnh hắn đang từ từ khôi phục...