“Mộ Như Nguyệt.” Đối với Thánh nguyệt phu nhân này, Mộ Như Nguyệt thật ra không có ác cảm gì.
“Mộ cô nương, không biết ta có thể gọi ngươi là Nguyệt Nhi không?” Thánh nguyệt phu nhân nở nụ cười tuyệt mỹ, đôi mắt đẹp tràn đầy mong chờ, “Trước kia ta có một nữ nhi bị người khác trộm đi, hiện giờ hẳn là cũng lớn bằng ngươi, nhìn Mộ cô nương ta liền nhớ tới nữ nhi đáng thương của ta, mới một tháng tuổi đã bị lưu lạc, đến nay còn không biết sống chết thế nào.”
Mộ Như Nguyệt nhìn vẻ mặt mong chờ của Thánh nguyệt phu nhân, im lặng gật đầu: “Phu nhân yên tâm đi, các ngươi có duyên nhất định sẽ gặp lại nhau.”
“Có duyên sẽ gặp nhau sao?” Thánh nguyệt phu nhân nỉ non một câu, cười nói, “Vậy ta liền nhờ cát ngôn (lời nói may mắn) của Nguyệt Nhi, ta cũng tin tưởng nữ nhi ta mệnh lớn, nhất định còn sống ở một nơi nào đó, Nguyệt Nhi, nếu ta đoán không sai ngươi cũng tới đây vì đan hội, nếu có yêu cầu gì có thể đến khách điếm Vân Tử tìm ta, mặc kệ khi nào ta đều có thể bảo hộ ngươi chu toàn, chuyện khác ta không dám cam đoan, ít nhất ở chỗ này, không ai dám động đến một cọng lông tơ của ngươi.”
Thánh nguyệt phu nhân nở nụ cười tự tin, là người của Tiêu gia, đương nhiên nàng có tư cách tự tin, trên đời này ngoại trừ thế lực ở trung châu, những người khác ai không sợ hãi thánh cảnh vài phần?
“Uyển Nhi, chúng ta đi thôi.” Thánh nguyệt phu nhân cúi đầu cầm tay Tiêu Uyển, ôn nhu nói.
Tiêu Uyển chớp chớp đôi mắt to tròn đáng yêu, chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt, dung nhan phấn điêu ngọc trác mỉm cười ngọt ngào, nàng vẫy tay với Mộ Như Nguyệt, lưu luyến nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi nhất định phải đến tìm Uyển Nhi, Uyển Nhi ở khách điếm Vân Tử chờ ngươi.”
Thánh nguyệt phu nhân kinh ngạc nhìn Tiêu Uyển, nàng hiểu rất rõ cá tính của nữ nhi, từ nhỏ Uyển Nhi đã không thích tiếp xúc với người lạ, chỉ đối với nữ tử này là ngoại lệ.
“Ta sẽ.” Mộ Như Nguyệt rũ mắt nhìn Tiêu Uyển, nàng rất có hảo cảm với tiểu nữ hài đáng yêu này, nếu không sẽ không ra tay cứu nàng.
Hiện tại nàng cũng không biết phần hảo cảm này đến từ đâu nhưng nàng không hi vọng thấy nàng chịu tổn thương.
Thánh nguyệt phu nhân mỉm cười gật đầu với Mộ Như Nguyệt, đồng thời gật đầu với Hoàng Thiếu Hạc phía sau, Hoàng Thiếu Hạc lập tức xách Tần Lạc lên, không để ý hắn giãy dụa, không nói hai lời lập tức đuổi kịp Thánh nguyệt phu nhân.
Hiện tại Tần Lạc hối hận muốn chết, không phải hắn chỉ muốn kịp tới đan hội nên kêu người đánh xe nhanh chút sao, ai ngờ sẽ gây ra đại họa như thế.
Chờ đến khi gia chủ Tần gia đến, Tần Lạc đã bị Thánh nguyệt phu nhân tra tấn chỉ còn một hơi.
Ai chẳng biết Tiêu Uyển là tiểu công chúa của thánh cảnh, những người khác yêu thương còn không kịp sao có thể để nàng mất cọng lông tơ nào? Hôm nay nếu không có vị cô nương Mộ Như Nguyệt kia cứu giúp, sợ là tiểu công chúa đã mệnh phó hoàng tuyền, cho nên căn bản sẽ không nhẹ tay với Tần Lạc.Vì cứu nhi tử không biết cố gắng của mình về, gia chủ Tần gia bất đắc dĩ phải dùng bảo vật gia tộc Tị Thủy Châu để đổi một cái mạng cho hắn, mà những người đó cũng tra tấn đủ rồi mới buông tay, có điều từ nay về sau thiếu gia Tần gia không cách nào ra ngoài gặp người.
Sau cuộc phong ba này, đan hội rốt cuộc đã đến...