Ngọc Nhã hất cằm, cao ngạo nhìn Tiêu Uyển, ngữ khí khinh miệt.
“Ngọc Nhã nói không sai, ngươi căn bản không có tư cách ở lại đây!”
“Chúng ta khuyên ngươi nên cút khỏi Ám Nguyệt phái đi, nơi này không có chỗ cho một nhân loại như ngươi…”
Mọi người vừa nói vừa tiến lại gần Tiêu Uyển.
Tiêu Uyển nhịn không được lui ra sau mấy bước, vài cục đá từ trên núi lăn xuống, phía sau nàng là vách núi đen vạn trượng, không còn đường lui…
Nàng quay đầu nhìn vách núi sâu không thấy đáy, mím môi, lần nữa nhìn về phía đám người…
“Ta nói, ta vào Ám Nguyệt phái chỉ vì muốn rời khỏi Ma giới mà thôi, ta biết Ám Nguyệt phái các ngươi có biện pháp rời khỏi Ma giới.”
“Ha ha!”
Ngọc Nhã cười trào phúng, tiếng cười phiêu đãng khắp không trung…
“Ngươi cho rằng ta sẽ ngu ngốc tin lời ngươi nói? Ngươi vào Ám Nguyệt phái rõ ràng là vì lấy cắp đan dược, Ám Nguyệt phái tuyệt đối không thể lưu lại người như ngươi, nếu ngươi đã không muốn rời đi, vậy ta cũng chỉ có thể làm ngươi vĩnh viễn biến mất tại nơi này…”
Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Ngọc Nhã, mũi kiếm chĩa về phía Tiêu Uyển, mặt không biểu tình nói: “Nếu ngươi chết ở đây, cũng sẽ không có bất cứ ai biết!”
Tiêu Uyển siết chặt nắm đấm, lại nhìn vách núi sâu vạn trượng phía sau, bỗng nhiên cắn chặt răng, thả người nhảy xuống…
“Ngọc Nhã sư tỷ!”
Mọi người biến sắc, vội vàng kinh hô.
Ngọc Nhã cũng bị hành động của Tiêu Uyển làm ngây ngẩn.
Nàng biết rõ Tiêu Uyển được Bình Yên trưởng lão nhìn trúng, trong phái, ngay cả phụ thân cũng phải nể mặt Bình Yên trưởng lão vài phần.
Nhưng mà, nàng lại bức tử đệ tử của Bình Yên trưởng lão…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Ngọc Nhã tái nhợt, nàng chỉ muốn hù dọa Tiêu Uyển một chút thôi, ai ngờ nàng ta lại trực tiếp nhảy xuống vách núi…
“Vừa rồi các ngươi không nhìn thấy gì cả, có nghe chưa?” Ngọc Nhã trừng mắt mấy người phía sau, “Là Tiêu Uyển tự gặp nguy hiểm trong rừng ma giới, táng thân dưới móng vuốt ma thú, không hề liên quan gì đến chúng ta.”
Giờ khắc này, mọi người hồi phục lại tinh thần, vội vàng nói: “Không sai, là thực lực Tiêu Uyển quá kém, chết dưới tay ma thú, không liên quan gì đến chúng ta, đặc biệt là Ngọc Nhã sư tỷ, vốn muốn cứu Tiêu Uyển nhưng nàng lại không biết cảm kích, tự tìm đường chết.”
Nghe vậy, tâm tình Ngọc Nhã bình tĩnh lại, không hề nhìn vách núi nữa, xoay người rời đi.
Bộ dáng thản nhiên kia tựa như Tiêu Uyển thật sự chết dưới tay ma thú vậy…
------------------
“Ngọc Nhã sư tỷ!”
Trong sơn cốc, đám người Hải Vân vừa vén nhánh cây lên liền nhìn thấy mấy thân ảnh quen thuộc.
“Hải Vân, sao các ngươi cũng đến chỗ này?”
Ngọc Nhã khẽ cau mày, nhàn nhạt nhìn đám người Hải Vân, đáy mắt xẹt qua tia sáng không dễ phát hiện.
“Là thế này…” Hải Vân nhìn Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần phía sau, rồi quay đầu nói với Ngọc Nhã, “Không biết Tiêu Uyển đang ở đâu?”