Chẳng những muốn quyền cao chức trọng mà còn vọng tưởng muốn có được trái tim hắn...
Nhưng vậy thì sao chứ? Thứ nàng muốn, nhất định phải có được...
"Xin lỗi, có một việc ta phải nhắc nhở ngươi, từ đầu đến cuối, trong lòng Vưu Hi, ngươi... chẳng qua là một bằng hữu thời niên thiếu của hắn mà thôi."
Bàn tay Lệ phi chợt dùng sức, chén trà gốm sứ bị nàng bóp nát, khuôn mặt đáng yêu trở nên vặn vẹo, phẫn nộ quát: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Vưu Hi yếu ta! Hắn yêu ta nhiều năm như vậy, loại nữ nhân như ngươi tuyệt đối không so sánh được! Ngươi chẳng qua là người nhân lúc cháy nhà đi hôi của thôi! Ngươi cho rằng hắn thật sự yêu ngươi sao? Hắn chỉ vì trốn tránh vận mệnh, không muốn cưới nữ nhân điêu ngoa Đỗ Phỉ Phỉ kia! Nhưng cũng chỉ có loại nữ nhân rác rưởi như Đỗ Phỉ Phỉ trở thành thê tử hắn, ta mới có thể yên tâm hắn sẽ không di tình biệt luyến..."
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, nở nụ cười khinh miệt: "Theo ta thấy, Đỗ Phỉ Phỉ cũng không kém, ít nhất, nàng ấy ưu tú hơn ngươi..."
"Ha ha!"
Lệ phi cười to, giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
"Nói thật, ta cũng không lo lắng Đỗ Phỉ Phỉ, nàng ta không đẹp bằng ta, tính cách không so được với ta, điêu ngoa tùy hứng như thế, hoàn toàn là một đại tiểu thư bị chiều hư, Vưu Hi tuyệt đối sẽ không yêu nữ nhân kém cỏi như vậy, người có thể khiến ta cảm thấy uy hiếp, chỉ có ngươi."
"Cho nên ta mới muốn ngươi rời khỏi Ma thành..."
Lệ phi thu liễm ý cười: "Hơn nữa, ta nghe nói ngươi cũng muốn rời khỏi nơi này?""Không sai!" Mộ Như Nguyệt hơi ngẩng đầu lên: "Không biết ngươi tính dùng biện pháp gì làm ta rời đi?"
Lệ phi hít sâu một hơi, nói: "Ma hoàng rất sủng ái ta, cho nên ta có thể thổi gió bên gối, giúp ngươi lấy được lệnh bài, có điều sau khi lấy được lệnh bài, ngươi nhất định phải rời khỏi nơi này, cả đời không được quay lại!"
Mộ Như Nguyệt đột nhiên đứng lên, xoay người đi ra phía ngoài cửa.
"Ngươi đây là có ý gì?" Lệ phi nương nương cũng đứng bật dậy, phẫn nộ quát.
"Không có ý tứ gì, chỉ cảm thấy suy nghĩ của ngươi có chút kì lạ", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Ta còn tưởng ngươi biết thông đạo bí mật rời khỏi Ma thành, không ngờ vẫn cần lệnh bài, một khi đã như vậy, ta không cần phải tới gặp ngươi."
"Rời khỏi Ma thành cần phải có lệnh bài, đây là điều mọi người đều biết, ngay cả các đại thần cũng không có lệnh bài, chỉ khi có nhiệm vụ đặc thù thì Ma hoàng mới cấp lệnh bài cho bọn hắn, có điều, nếu ta đã đến tìm ngươi thì khẳng định có thể lấy được lệnh bài cho ngươi."
Bước chân Mộ Như Nguyệt hơi ngừng lại, cười lạnh nói: "Loại nam nhân như Ma hoàng sẽ không bị nữ nhân thổi gió bên gối mê hoặc tâm thần, ngươi tuyệt đối không thể lấy được lệnh bài từ tay hắn."
Dứt lời, nàng không hề do dự, đẩy cửa đi ra ngoài...
"Nương nương." Tiểu Liễu nhìn sắc mặt Lệ phi xanh mét, nhịn không được khẽ gọi một tiếng.
Bang!
Lệ phi giơ tay quét hết đồ vật trên bàn xuống đất, xanh mặt nói: "Mộ Như Nguyệt, nữ nhân không biết tốt xấu! Chẳng lẽ nàng ta thật sự muốn câu dẫn Ma hoàng, hoặc là yêu Vưu Hi rồi? Không! Ta nhất quyết không thể để chuyện này xảy ra! Người Ma hoàng sủng ái là ta, trái tim Vưu Hi cũng thuộc về ta! Ta sẽ không để bất kì nữ nhân nào cướp đi địa vị và tình yêu của ta..."