Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 992:

 

Phó Mặc Tranh và Diệp Duy ngồi trên ghế dài, hăng hái bừng bừng nói với bartender: “Cho mười ly long island ice teal”

 

Bartender có lòng nhắc nhở: “Em gái, long island ice tea là rượu thất tình, thế nhưng rất dễ say, hai người chịu nổi không?”

 

Tâm trạng của Phó Mặc Tranh đã rớt xuống đáy cốc, hiện tại cô ấy chỉ muốn uống rượu giải sầu: “Anh đang xem thường chúng tôi sao?”

 

Sau đó, Phó Mặc Tranh móc mấy tờ một trăm đồng trong túi ra đập lên bàn.

 

Bartender thấy thế thì không ngăn cản nữa, cũng đúng, các cô gái còn trẻ tuổi đến quán bar không phải uống rượu thì cũng đến tìm đàn ông, xem xét tâm trạng hai người này không tốt chắc là đến đây chơi đùa cho đã.

 

Chưa đến nửa tiếng sau thì Phó Mặc Tranh và Diệp Duy đã uống 10 ly rượu. Vì độ cồn không thấp, cộng thêm tửu lượng của hai cô gái cũng không cao, rất nhanh đã bắt đầu kề vai sát cánh nói chuyện.

 

Diệp Duy ợ rượu nói: “Tên Lâm Bạc Thâm kia, chính là thằng khốn nạn! Tranh Tranh, cậu đừng thích anh ta nữa! Không phải chỉ vì anh ta đẹp trai thôi sao? Quay đầu lại chị em tốt sẽ tìm người khác cho cậu!”

 

Phó Mặc Tranh uống nhiều đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đầu óc cũng nóng lên: “Tớ không thèm anh ta nữa! Ai thích anh ta thì người đó là đầu heo!”

 

Diệp Duy cười lên ha hả chỉ cô ấy nói: “Tranh Tranh đừng lừa tớ nha!

 

Có giỏi thì bây giờ cậu gọi điện thoại cho Lâm Bạc Thâm nói cho anh ta biết cậu ghét anh ta, cậu sẽ không thích anh ta nữa thì tớ mới tin”

 

Phó Mặc Tranh uống rượu say, cô ấy lấy can đảm lẩm bẩm nói: “Gọi thì gọi! Ai sợ ai!”

 

Cô ấy cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Lâm Bạc Thâm!

 

Nhưng điện thoại di động vang lên thật lâu cũng không ai nghe máy, bỗng nhiên lòng của cô ấy nguội lạnh đi.

 

Phó Mặc Tranh sỉ ngốc nhìn Diệp Duy nói: “Anh ta không nghe máy, Duy Duy, tớ bị người ta chán ghét thế sao? Vì phân rõ giới hạn giữa anh ấy với tớ mà ngay cả điện thoại của tớ cũng không thèm nghe. .. hu hu hu hu… * Diệp Duy ôm cô ấy, đưa tay vỗ lưng của cô ấy nói: “Tên Lâm Bạc Thâm kia…Đi chết đi! Dám làm tổn thương trái tim của Tranh Tranh chúng tôi, chúng tôi. .. Nấc. .. Sẽ không để ý tới anh nữa!”

 

Bên này thì Lâm Bạc Thâm vừa tắm rửa xong, anh ta đang chuẩn bị đi mở máy tính lên làm việc, nhưng lại nhìn thoáng qua điện thoại theo thói quen.

 

Mở điện thoại lên thì có một cuộc gọi nhỡ Phó Mặc Tranh và Diệp Duy uống quên hết tất cả, bỗng nhiên điện thoại di động của cô ấy vang lên. Cặp mắt to mông lung của Phó Mặc Tranh xem xét hiển thị trên màn hình là tên của Lâm Bạc Thâm.

 

Cô ấy cầm điện thoại di động lên chỉ chỉ rồi nói với Diệp Duy: “Ha ha. .. Là Lâm Bạc Thâm gọi tới! Hiện tại tớ sẽ nói với anh ta là… Phó Mặc Tranh tớ…sẽ không tiếp tục thích anh ta nữa!”

 

“Cố lên! Chị em sẽ ủng hộ cậu!”

 

Phó Mặc Tranh nửa nằm trên quầy bar, ngón tay lướt màn hình điện thoại, gọi cho Lâm Bạc Thâm.

 

Sau khi điện thoại đã được kết nối, trong giọng nói của Phó Mặc Tranh mang theo vẻ say mèm, cô ấy lớn tiếng quát: “A lô! Lâm Bạc Thâm đấy à!”

 

Ở đầu dây bên kia điện thoại, Lâm Bạc Thâm nghe thấy giọng nói của Phó Mặc Tranh không giống bình thường, hơn nữa còn có rất nhiều âm thanh ầmï đỉnh tai nhức óc, kết hợp với giọng điệu say khướt của cô ấy, khiến người ta đột nhiên nghĩ ngay đến quán bar.

 

“Em đang ở đâu?” Lâm Bạc Thâm nhíu mày hỏi.

 

“Hừ! Anh quan tâm em đang ở đâu à! Lâm Bạc Thâm, em nói cho anh biết! Kể từ hôm nay trở đi! Em đây sẽ không thích anh nữa đâu! Lâm Bạc Thâm, anh hãy nghe cho rõ đây! Kể từ giờ trở đi! Em ghét anh! Em sẽ không bao giờ thích anh nữa đâu!”

 

Toàn những lời nói nhảm.

 

Diệp Duy ở bên cạnh vừa nghe vừa cười ha hả, sau đó giơ ngón tay cái lên với cô ấy, nói với vẻ ngưỡng mộ: “Nữ thần Tranh Tranh phải như vậy mới cừ chứ! Cứ để Lâm Bạc Thâm bị chó tha đi!”

 

“Đúng! Chó thai”

 

Phó Mặc Tranh uống quá say, đầu óc vô cùng choáng váng, ngay cả cầm điện thoại cũng không chắc, sau đó cô ấy ném điện thoại lên quầy bar.

 

Cô ấy cũng nằm gục trên quầy bar, hai mắt từ từ nhắm lại, đôi môi nhỏ nhắn liên tục lẩm bẩm: “Lâm Bạc Thâm… Em không muốn thích anh nữa… Không bao giờ thích nữa…’ Mặc dù đã uống đến say, nhưng tại sao trong lòng vẫn khó chịu như vậy, nỗi đau trong trái tim tựa như chiếc túi nhựa kín gió, trở nên vô cùng ngột ngạt.

 

Giọng nói từ đầu dây bên kia điện thoại dần dần biến mất, Lâm Bạc Thâm càng nhíu chặt mày lại.

 

“Phó Mặc Tranh? Tranh Tranh?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK