Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 600:

 

Một người lính đánh thuê nói với Lục Hỉ Bảo: “Chị dâu, anh cả đi đến chỗ sông ngầm rồi. Anh ấy dặn em canh chừng chị, không để chị chạy lung tung”

 

“Ở chỗ sông ngầm có nguy hiểm không?”

 

Cậu lính cười nói: “Không đâu. Chị dâu, ở ngoài lạnh lắm, chị vào trong lều đi”

 

Cậu ta liên tục gọi chị dâu, khiến Lục Hỉ Bảo cảm thấy khá ngượng ngùng.

 

Sau khi cô quay về lại trong lều thì nhìn thấy bữa sáng mà Giang Thanh Việt chuẩn bị sẵn, một bình sữa bò, một túi bánh và vài viên chocolate.

 

Điều kiện ở đây có hạn, đồ ăn chỉ có những thứ mà họ đem đến thôi.

 

Lục Hỉ Bảo căn miếng bánh khô nhạt nhẽo rồi nghĩ xem lúc nào nên nói với Giang Thanh Việt chuyện cô đang mang thai.

 

Lúc Lục Hỉ Bảo còn đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ ăn bánh quy thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng của Nguyệt Như Ca.

 

“Nhanh đến đây giúp đi! Anh cả của các cậu bị thương rồi!”

 

Lục Hỉ Bảo giật mình, bánh quy trong tay rơi xuống đất. Cô nhanh chóng đứng lên chạy ra khỏi lầu vải.

 

“Giang Thanh Việt sao rồi?”

 

Nguyệt Như Ca và Thomson đang dìu Giang Thanh Việt trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê vào lều vải cạnh đó, cô vừa đáp: “Anh ấy bị ám khí trong lăng mộ dưới đất bắn trúng rồi”

 

Lục Hỉ Bảo kinh hãi cùng đi vào trong lều.

 

Nguyệt Như Ca quay sang nhìn cô, thấy cô cứ đứng bất động như vậy, cô ta sốt ruột quát lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mang hộp thuốc đến đây đi!”

 

“Tôi… Tôi không biết hộp thuốc của các cô để ở đâu: Nguyệt Như Ca nắm chặt tay đập vào trán mình: “Tôi cũng phát điên lên mất thôi!”

 

Bên ngoài có một cậu lính đánh thuê cầm hộp thuốc đi vào: “Hộp thuốc tới rồi!”

 

Thomson thành thạo khử độc cho dụng cụ rồi nói với mấy người còn lại: “Tất cả mọi người ra ngoài hết đi, để Như Ca ở lại giúp đỡ tôi được rồi.”

 

Lục Hỉ Bảo lấy hết can đảm nói: “Tôi là bác sĩ, tôi có thể ở lại giúp anh”

 

Thomson sửng sốt nhìn vào ánh mắt sáng rực của Lục Hỉ Bảo: “Được, vậy cô cũng ở lại đây đi”

 

Trong lều, ngoại trừ Giang Thanh Việt bị thương còn đang hôn mê ra thì chỉ còn lại Thomson và Lục Hỉ Bảo.

 

Lục Hỉ Bảo đeo găng tay y tế dùng một lần, dùng iod tiêu độc trên vết thương cho Giang Thanh Việt.

 

Nhìn thấy vùng bên cạnh vết thương tím đen như nhiễm độc, Lục Hỉ Bảo lo lắng hỏi: “Vết thương thì không quá nghiêm trọng, nhưng bởi vì trên ám khí có độc nên bây giờ Giang Thanh Việt mới rơi vào trạng thái hôn mê như vậy đúng không?”

 

‘Thomson cúi đầu nghiêm túc xử lí vết thương: “Đúng vậy, trên ám khí có kịch độc, lúc ấy vì muốn cứu Như Ca nên anh ấy mới để mình bị thương”

 

Lục Hỉ Bảo nắm dụng cụ trong tay, ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn tú mê man tái nhợt của Giang Thanh Việt, cô nói: “Chắc anh ấy xem Như Ca như người thân của mình nhỉ?”

 

“Anh ta là người ngoài lạnh trong nóng, dù lúc ấy ám khí có nhắm vào một cậu lính đánh thuê bình thường thì anh ta cũng sẽ cứu người theo bản năng thôi.”

 

Lục Hỉ Bảo khẽ cong môi lên: “Tôi cũng biết anh ấy là người rất tốt mà”

 

Thomson nhìn cô, trêu chọc: “Anh ta là bạn trai của cô, nhưng anh ta lại đối xử tốt với người khác, hi sinh cả tính mạng vì họ mà cô không ghen à?”

 

Lục Hỉ Bảo lắc đầu: “Nếu anh ấy không phải người như vậy thì chắc tôi cũng chẳng yêu anh rồi. Đương nhiên tôi hi vọng anh ấy có thể bảo vệ mình thật tốt nhưng trách nhiệm của anh ấy cũng là bảo vệ anh em và đồng đội.”

 

Thomson cúi đầu nở nụ cười sâu xa: “Khó trách anh ta lại thích cô”

 

Lục Hỉ Bảo nhìn độc chất trên vết thương ngày càng lan rộng, chân mày cô nhíu chặt: “Loại kịch độc này có thể giải được không?”

 

“Được, nhưng tôi cần ít nhất ba ngày để chế thuốc. Tuy nhiên chất độc thì quá mạnh, tôi sợ anh ta không chịu được ba ngày”

 

Lục Hỉ Bảo vừa nghe thấy đã hốt hoảng, cô căng thẳng ậy thì phải làm sao? Không còn cách nào khác nữa à?”

 

“Có, nhưng chúng ta cần phải đi bắt một loại sâu có tên là Thiềm Tô Vương, Thiềm Tô Vương có thể hút những chất kịch độc trong cơ thể ra ngoài.”

 

Chút hi vọng nhen nhóm trong đôi mắt của Lục Hỉ Bảo: “Nó ở đâu, giờ tôi sẽ đi bắt ngay!”

 

“Thiềm Tô Vương chỉ sống ở nơi cực lạnh, số lượng cũng vô cùng ít ỏi. Dù chúng ta có đào tuyết đi tìm cũng không biết phải tìm đến khi nào mới tìm ra được nó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK