Chương 327
Hai hôm nay, tiểu Đường Đậu vừa tan học là sẽ đến biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh, một nhà ba người cũng đến khu vui chơi, rồi cà sở thú.
Buổi sáng ngày thứ ba, điện thoại của Phó Chính Viễn gọi đến, nói visa đi Firenze đã làm xong, ngày mai là có thể khởi hành bay.
Mộ Vị Lan rõ ràng đã chuẩn bị tâm lí từ sớm, nhưng vẫn là không kịp trở tay.
Cô không ngờ rằng, làm visa lại nhanh đến vậy. “Nhưng mà nếu con đi rồi, nếu như Hàn Tranh tìm con, thì phải làm thế nào?”
“Cái này con không cần lo, ngày mai sau khi nói tan làm, bổ sẽ chia cắt nó. Đợi đến lúc nó về nhà không thấy con đâu, chắc là con đã đến Firenze rồi
Sau khi cúp máy, Mộ Vị Lan đứng trước một tấm bản đồ thế giới, nhìn vào những quốc gia và thành phố chi chít kia.
Cô tìm rất lâu rất lâu, mới tìm thấy cái thành phố không to cũng không nhỏ nằm ở phía trung bộ của Italy kia – Firenze.
Italy không cùng múi giờ với trong nước, cách nhau khoảng bảy tiếng đồng hồ, cũng có nghĩa là, vào lúc Hàn Tranh dậy sớm đi làm, thì cái thành phố mà cô sắp tới này, vẫn đang chìm trong đêm tối.
Mộ Vi Lan không giỏi toán, nhưng vẫn lấy thước kẻ và bút vẽ vời một hồi lâu trên vở.
Bắc thành và Firenze cách nhau khoảng hơn 10000km, ngồi máy bay phải mất khoảng 13 tiếng, vòng một vòng lớn qua bản cầu Bắc.
Có điều đây không phải chuyện tế nhất, chí ít, cô và Hàn Tranh sẽ trải qua thời tiết giống nhau.
Chỉ là nghe nói, mùa đông của Firenze rất lạnh, mưa cũng nhiều, thời tiết vừa ẩm vừa lạnh, có lúc rồi vào âm mười mấy độ, thời tiết của Bắc thành cho dù có lạnh thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không xuống dưới âm năm độ.
Trong bài thơ của Từ Chi Ma, Firenze rất đẹp, còn đất cho thành phố này một cái tên ý nghĩa, gọi là Phi Lãnh Thuỷ. Nhưng cô lại không hề hướng tới một chút nào, Phi Lãnh Thuỷ, vừa nghe đã thấy lạnh, không có một chút am áp nào.
Cô ở trong phòng sách rộng rãi của Phó Hàn Tranh, đột nhiên tìm thấy một quyển sách, có tên “Hoàng hôn của Phi Lãnh Thuý” cô ngồi trên tấm thảm dày dặn, cầm quyển sách đó một hồi lâu, muốn bản thân có một chút hướng về cái thành phố sắp phải đến này, nhưng cho dù có thái độ tán thường như thế nào, cô vẫn không hề có bất kì cảm xúc gì với cái thành phố có tên gọi bình thường này.
Cô nằm bò ra tấm thảm, trong tay cầm một cây bút tự động, nghĩ, Phi Lãnh Thuỷ xa như thế, một mình cô phải đi qua mùa đông giá lạnh ấy như thế nào.
Mộ Vị Lan nằm bò ra tấm thảm, ngủ một giấc ngủ dài, thì bị tiếng động cơ xe trong vườn làm tinh giấc. Cô đem bút giấy và sách, chèn vào trong dãy sách khó nhìn thấy.
Lúc Phó Hàn Tranh đi vào nhà, thì cô đã ở dưới tầng.
Mộ Vị Lan cầm lấy chiếc áo khoác anh vừa cởi ra, nhưng không lập tức treo lên giá, mà nói: “Hôm nay em không nấu cơm, hay là chúng ta ra ngoài ăn nhé? Và lại, em muốn anh đưa em đến một nơi
Phó Hàn Tranh tâm trạng cũng rất tốt, nói với cô “Tâm trạng tốt như vậy, trời lạnh mà vẫn muốn ra ngoài ăn sao?”
“Trước kia khi em còn đi học, vẫn luôn muốn đi thế giới đại dương, nhưng bố em rất bận rộn, mỗi lần đồng ý lại không thể hoàn thành, sau đó ông ấy qua đời, em cũng không đi được nữa. Em sống hơn hai mươi năm, còn chưa đến thế giới đại dương lần nào nữa. Em muốn cùng anh tới đó một lần.”
Phó Hàn Tranh nghe cô nói như vậy, mìm cười chau mày, “Sao nghe giọng điệu của em giống như là đang trách móc anh ngược đãi em vậy, sống hơn hai mươi năm vẫn chưa đi thế giới đại dương bao giờ anh sống hơn ba mươi năm cũng chưa đi lần nào đây này.
Mộ Vi Lan có chút ngạc nhiên, “Trước kia anh chưa dẫn tiểu Đường Đậu đến đó sao?”
“Vẫn chưa, bố đưa con bé đi một lần, nhưng mà sau đó con bé không chịu đi nữa, nó sợ những động vật có hình dạng to lớn như cá heo và cá voi, nên sau đó đều đưa con bé đến bảo tàng thuỷ sinh chơi”
Mộ Vi Lan cong môi lên, “Vậy tối nay chúng ta đi “Bà chủ Phó muốn đi thế giới đại dương còn di!”
không đơn giản sao, đi
Phó Hàn Tranh lấy lại áo khoác để mặc lên người, đến cả giày cũng không thay, liền kéo cô đi ra ngoài cửa. mà.”
“Trời… đợi một chút, em vẫn chưa thay quần áo
Phó Hàn Tranh giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Vậy em lên tầng thay quần áo đi, anh ở đây đợi em.”
Thế giới đại dương vào ngày làm việc, cho dù là thời gian tan làm, cũng vô cùng bận rộn.
Trong thế giới đại dương, đa số đều là phụ huynh đưa con cái theo, cũng có không ít vợ chồng và cặp đôi trẻ tuổi, Phó Hàn Tranh và Mộ Vị Lan ở trong đó cũng không kì lạ.
Ảnh sáng trong vắt xuy qua tứ phía, màn kinh trong suốt bao quanh và có hình vòm cung trên đỉnh đầu, trừ dưới chân ra, đều là sinh vật biển đang bơi lội trong nước.
Mộ Vị Lan đặt tay lên tấm kính, nhìn vào con cả với khổng lồ đang bơi về phía mình trong làn nước xanh ngắt, Phó Hàn Tranh nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc của cô, nói: “Xem ra bà chủ Phó rất thích thế giới đại dường nhỉ, vậy sau này, mỗi tháng chúng ta đều sẽ đến chơi một lần
Mộ Vì Lan lại lắc lắc đầu, nói: “Lần đầu tiên đến thế giới đại dương nên thấy mới lạ, nếu như mỗi tháng đều đến một lần, vậy thì chẳng có cảm giác mới mẻ nữa rồi, cũng cảm giác nó không vui nữa.”
“Vậy thì nửa năm đến một lần.
Mộ Vi Lan muốn nói “Được thôi”, nhưng câu nói “Được thôi” kia đến bên miệng, thì lại lập tức đè xuống.
Trong thời gian nửa năm tiếp theo, bọn họ chắc không còn cơ hội để cùng nhau đến thế giới đại dương nữa rồi.
Mộ Vị Lan quay đầu sang nói: “Hàn Tranh, chúng ta chụp một kiểu ảnh với con cả voi khổng lồ này đi.”
Mộ Vi Lan lấy điện thoại ra, chụp liên tục mấy tầm ành.
Cô nhìn Phó Hàn Tranh ở trong ảnh, chán ghét nói: “Anh thật là rất không ăn ảnh.
Có điều… cho dù là như vậy, Phó Hàn Tranh ở trong ảnh cũng vẫn anh tuấn như thường. Mô Vị Lan dè dặt lưu lại.
Mô Vị Lan nhìn vào con cá voi khổng lồ đang chuyển động chậm rãi ở đầu bên kia nói: “Anh có biết kình lạc không?”
“Ừm, trước kia từng nhìn thấy trong sách sinh vật học “Kình lạc là chỉ, khi cá voi chết trong biển sâu, thị thể của nó sẽ từ từ chim sâu xuống đáy biển, và trong quá trình tử vong sẽ hình thành một hệ thống sinh thái đặc biệt, xác của một con cá voi có thể hỗ trợ một hệ thống tuần hoàn bị chi phối bởi các loài phân huỷ hơn một trăm năm
Mộ Vi Lan nói xong, hơi dừng lại, rồi im lặng.
Phó Hàn Tranh cũng không nói gì, chỉ trong ánh sáng mờ mịt, nhìn góc nghiêng của cô qua ánh sáng trong vắt khúc xạ trong nước.
Mộ Vi Lan bỗng dưng quay đầu hỏi anh: “Kinh lạc có phải có chút bi thương không?”
Phó Hàn Tranh trước giờ đều không phải văn thanh gi, cũng không giống Mộ Vi Lan là sinh viên nghệ thuật của ngành mỹ thuật, trong mắt Mộ Vi Lan, chắc anh chỉ là một doanh nhân không có tế bào nghệ thuật gì cũng không có tế bào văn nghệ gì.
Vì vậy, anh giờ tay xoa vào sau đầu có rất bình tỉnh an ủi cô “Chỉ là quy luật sống chết của tự nhiên mà thôi.”
Nhưng trong ánh sáng mờ mịt, Mô Vĩ Lan nhìn vào trong nước, khoé mắt có chút đó,
Không phải là vì đột nhiên nghĩ đến kinh lạc, mà là tức cảnh sinh tình, nghĩ đến chuyện cô phải ở Firenze rất lâu rất lâu, lâu đến mức chính cô cũng không biết thời gian cụ thể.
Cô nói: “Kinh lạc cho dù có chết, cũng sẽ hỗ trợ một hệ thống tuần hoàn hơn một trăm năm, đây cũng chính là là sự ấm áp và gửi tặng của cá voi để lại cho biển cả
Phó Hàn Tranh càng cảm thấy có gì đó không đúng, dùng lực xoa đầu của cô, “Bà chủ Phó, hôm nay sao cứ đa sầu đa cảm thế?”
Anh vừa củi người xuống để nhìn mặt cô, thì cổ đột nhiên bị cô ôm chặt.
Mộ Vi Lan kiếng chân hôn anh.
Cô nói: “Phó Hàn Tranh, em yêu anh.” – Em yêu anh, như cả với hướng biển, như chim bò vào rừng, như con kiến xây tổ, như con ong lấy mặt