Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 788:

 

Tính tình vốn lạnh nhạt, anh khế đảo mắt, nhìn người phụ nữ phía sau, khit mũi, cố ý đùa bằng giọng trầm và quyến rũ: “Muốn tôi làm người đàn ông của cô, e rằng cô không xứng”

 

“Cô bước xuống”

 

Khi cả hai người đang giằng co, Ông K thận trọng nói: “Anh Hàn, tình cờ tối nay anh không có phụ nữ đồng hành. Nếu bầu bạn với người phụ nữ này cũng không phải một ý kiến quá tệ ha ha”

 

Anh liếc mắt nhìn hắn: “Anh không nói cũng chẳng ai bảo anh ngu đâu”

 

Ông K sờ sờ đầu mũi, than ôi, anh chỉ nghĩ rằng Hàn Chiến quá cô đơn, công việc hàng ngày trong phủ đều bận rộn như vậy, không hề gần nữ sắc mà đúng lúc hôm nay gặp người phụ nữ táo bạo này.

 

Lần đầu gặp mặt cô đã dám trèo lên lưng của Hàn Chiến, thậm chí còn dám thương lượng điều kiện, đã thế còn dùng hai chân quấn lấy eo của anh! Thật quá khủng khiếp!

 

Thật tuyệt vời nếu như Hàn Chiến có một người phụ nữ xinh đẹp và thú vị như thế này để góp thêm chút thú vị cho cuộc sống nhàm chán của anh ta.

 

Hàn Chiến kéo đôi chân đang vòng qua thắt lưng của mình ra, bẻ ngược lại, nhưng nó lại rất cứng, dùng hết sức lực vẫn không thể kéo ra được.

 

Chân này, thế nhưng lại dẻo dai vô cùng.

 

Đôi mắt Hàn Chiến tối sầm lại: “Người phụ nữ này, cô có biết hậu quả của việc quấn chân quanh eo tôi là gì không?”

 

Nguyệt Như Ca ghé vào tai anh, nói một cách táo bạo mà không hề xấu hổ: “Lăn lên giường cùng anh sao?”

 

Hàn Chiến: “Xuống đi, tôi sẽ là bạn nam đồng hành của cô”

 

Chỉ chờ có vậy Nguyệt Như Ca liền bước xuống khỏi tấm lưng của Hàn Chiến với nụ cười đắc thắng.

 

Ôi, người đàn ông này chỉ dám nói chứ có dám làm đâu, xem ra cũng vô dụng!

 

Giang Thanh Việt cũng quá coi trọng anh ta rồi, làm cô cũng cho rằng người đàn ông này cũng vậy.

 

Hàn Chiến: Chờ đến khi biết tuyệt như thế nào, thì ở đó mà khóc!

 

Chứ không phải là nhìn trúng cô gái kia rồi sao

 

Yến hội sắp kết thúc, Nguyệt Như Ca nhìn lướt qua đồng hồ, chín gi năm mươi lăm phút, vẫn còn năm phút nữa là những quả bom siêu nhỏ được tổ chức Minh trang bị ở bên ngoài sảnh tiệc sẽ phát nổ.

 

Nguyệt Như Ca liếc nhìn phần gót mỏng của giày cao gót, mặc dù lúc trước cô ta từng được huấn luyện mang qua loại gót có thể đâm chết người này nhưng lát nữa nếu bom thật sự phát nổ thì phải chạy trối chết đó. Mặc dù cô ta rất tự tin đối với thân thủ của mình nhưng vừa phải khống chế không để cho bom gây sát thương đến mình vừa không thể để bom nổ chết thì việc này có chút khó khăn.

 

Mẹ nó, đây là vấn đề thế kỷ khủng khiếp gì vậy, tổ chức Minh không phải là muốn cô hi sinh tính mạng nhỏ bé này đi quyến rũ Hàn Chiến sao?

 

Chín giờ năm mươi tám phút, người trong yến hội đang bắt đầu lục đục ra về. Nguyệt Như Ca đứng trong hội trường của yến hội liếc nhìn Hàn Chiến đang đứng ở một góc đang bàn chuyện bí mật gì đó với ông K phụ tá của anh ta. Ông K ghé vào tai của Hàn Chiến nói: “Anh Hàn, bên ngoài sảnh của vũ hội bị người khác chôn thuốc nổ, thời gian phát nổ chỉ còn một phút ba mươi giây”

 

Ánh mắt Hàn Chiến sâu và sắc bén, đáy mắt lóe lên một tia lãnh lẽo: “Sắp xếp cho tất cả mọi người rời khỏi đây ngay”

 

“Vâng, tôi lập tức đi làm.”

 

Rất nhanh, khách khứa trong hội trường đều được ông K sắp xếp người trật tự đưa ra khỏi hiện trường, Hàn Chiến nhìn đồng hồ trên tay, vẫn còn hai mươi giây. Anh ta lướt mắt nhìn vào sảnh yến hội, vẫn còn một người phụ nữ đang ngồi đó. Nguyệt Như Ca vô cùng bình tĩnh ngồi trong hội trường của yến hội, cởi bỏ đôi giày cao gót, đưa tay xoa chân đã bị cọ xát đến mức đỏ tấy cả lên. Ấn đường Hàn Chiến hơi nhăn lại, sải bước đi đến đó, lạnh giọng phân phó: “Lập tức rời khỏi đây ngay”

 

Nguyệt Như Ca không những không nhúc nhích, ngược lại còn dùng giọng điệu làm nũng nói: “Hung dữ như vậy với tôi làm gì chứ, không nhìn thấy chân người ta bị giày cao gót cọ rách rồi à, tôi chỉ ngồi đây nghỉ một lát, ảnh hưởng gì đến việc của anh rồi sao?”

 

Mười giây trôi qua. Hàn Chiến không có kiên nhẫn nữa, anh ta lập tức bế Nguyệt Như Ca như là gánh lúa lên vai: “Phiên phức!”

 

Nguyệt Như Ca đột nhiên được khiêng trên bờ vai rộng của anh ta, lập tức mất trọng lượng, giãy dụa nói: “Này! Anh muốn làm chuyện có lỗi với tôi thì cũng nên tìm một nơi không có người chứ! Mau thả tôi xuống!”

 

“Nếu cô muốn sống thì mau im miệng cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK