Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt của người đàn ông trở nên lạnh lùng hơn, cũng không nể nang gì nói: “Tôi còn việc phải làm, không giữ bạn học Chu lại nữa”

 

í túc xá nữ được nuôi mèo sao?”

 

Chu Tiểu Ninh sửng sốt, “Nhưng mà…lúc nãy tiền bối Lâm đã nói sẽ giúp em học bổ túc toán cao cấp mà..”

 

“Quên mất! Tôi không có thói quen phát thẻ người tốt, càng không thích dạy người không quen học thêm”

 

Vô cùng bạc tình.

 

Môi bị Chu Tiểu Ninh cắn đến trắng bệch, nhưng trên mặt cũng không dám biểu hiện tức giận, nếu bây giờ nổi giận thì Lâm Bạc Thâm đang chán ghét sẽ càng chán ghét cô ta hơn. Cô ta lùi lại phía sau không dám tới gần anh.

 

Cô phải nhịn, Phó Mặc Tranh có thể da mặt dày được thì cô cũng có thể.

 

Chu Tiểu Ninh lưu luyến không rời, dứt khoát đi ra cửa, xỏ giày.

 

Lâm Bạc Thâm đột nhiên gọi cô ta: “Đúng rồi”

 

Chu Tiểu Ninh tưởng anh thay đổi chủ ý, muốn giữ cô ta lại: bối Lâm?”

 

Ánh mắt Lâm Bạc Thâm lạnh lẽo liếc nhìn cô ta, cúi đầu cho Xương Sườn ăn thức ăn của mèo, nói: “Tôi không thích bị người ta theo dõi, sau này đừng nên dùng trò vặt vãnh này nữa. Tôi mời cô vào nhà không phải là cô khơi gợi hứng thú gì của tôi, mà tôi cũng không có hứng thú gì với cô cả. Còn nữa, cho dù cô trừng to mắt lên nhìn tôi như thế kia thì cũng không thể trở thành bạn gái tôi được đâu”

 

“.” Chu Tiểu Ninh tức giận, mặt đỏ tới mang tai, trong lúc nhất thời vô cùng xấu hổ.

 

Giọng điệu của Lâm Bạc Thâm rất điềm tĩnh lại vô cùng lạnh lùng, giống như người nói những lời ác độc kia không phải là anh.

 

Trước mặt anh, thủ đoạn vụng về này của cô ta có vẻ buồn cười, trông như một tên hề vậy.

 

Sau khi Phó Mặc Tranh tuyệt vọng trở lại ký túc xá thì nhận được điện thoại của Cố Đình Xuyên.

 

Ở đầu bên kia điện thoại, Cố Đình Xuyên hào hứng nói: “Đường Đậu, tháng sau tớ được về Đế Đô rồi. Lão Cố đã sắp xếp cho tớ chỉ tiêu trao đổi học sinh ở trường của cậu. Chẳng mấy nữa chúng ta sẽ được học cùng nhau như hồi nhỏ rồi Phó Mặc Tranh ngồi trên giường, một tay ôm hai đầu gối, một tay cầm điện thoại nói chuyện với Cố Đình Xuyên.

 

Không biết từ lúc nào nước mắt đã tự động rơi xuống.

 

Cô muốn tìm một người để có thể nói ra hết mọi chuyện nhưng lại không dám.

 

Có thai trước khi lập gia đình, lại còn bị đối phương bỏ rơi. Chuyện mất mặt như vậy không biết làm sao để mở miệng được?

 

“Đường Đậu, cậu sao vậy? Sao không nói chuyện? Cậu không muốn tớ đến học ở trường của à?”

 

Phó Mặc Tranh nuốt nước miếng, che giấu tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, miễn cưỡng cười nói: “Đương nhiên là muốn rồi, nếu cậu tới thì tớ sẽ không còn cô đơn nữa”

 

Nghe cô nói vậy, Cố Đình Xuyên đắc ý như đứa trẻ nói: “Xem đi, tớ ¡ mà không có Cố tiểu gia ở cạnh cậu thì chắc chắn cậu sẽ cô nó đơn”

 

“Đình Xuyên, cảm ơn cậu”

 

Cố Đình Xuyên cười nói: “Cảm ơn tớ gì chứ, cậu không cần cảm ơn tớ vì đến trường của các cậu học hành đâu, điều tớ muốn chính là…”

 

Nói chung đợi cậu ta đến đại học Đế Đô rồi thì cái bọn họ có nhiều nhất chính là thời gian.

 

Cậu ta không tin tình bạn mười tám năm giữa bọn họ sẽ bị thay thế bởi một tên Lâm Bạc Thâm từ trên trời rơi xuống.

 

Sau khi cúp điện thoại, Phó Mặc Tranh ôm người ngồi yên lặng rất lâu.

 

Lát sau, Chu Tiểu Ninh từ bên ngoài đẩy cửa bước vào.

 

Giản Mông và Lý Nguyệt đi căng tin ăn cơm, không có ai ở ký túc xá, cho nên hiện tại chỉ có hai người các cô.

 

Chu Tiểu Ninh liếc mắt nhìn Phó Mặc Tranh đang nằm ở giường trên, hỏi: “Tranh Tranh, cậu đã chia tay với Lâm đại thần lâu rồi phải không?”

 

Phó Mặc Tranh dùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đến mức lạnh lẽo nói: “Chuyện này có liên quan gì đến cậu sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK