Chương 119
Thành phố S, trong đại của một khách sạn nào đó.
Hướng dẫn viên nói với toàn đoàn: “Tám giờ sáng mai mọi người tập trung ở khách sạn, sau khi ăn sáng xong, chúng ta sẽ đến Ly Giang. Mọi người phải mang theo hành lý của mình, mai chúng ta sẽ Ở lại đào Ly Giang.”
Sau khi dẫn viên dặn dò xong, Mộ Vi Lan đi mua chút đồ ăn ở gần khách sạn rồi trở về phòng. Cô nhìn điện thoại, không có một tin nhắn, cũng không có nổi một cuộc gọi là của Phó Hàn Tranh.
Cô nằm dài trên giường, mở wechat ra và tìm Phó Hàn Tranh. Nhưng tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy wechat của Phó Hàn Tranh.
Cô kích động và bật dậy.
Cô vuốt lên vuốt xuống, vuốt ngang vuốt dọc màn hinh điện thoại, tìm đến ba bốn lượt cũng không tìm thấy wechat của Phó Hàn Tranh!Lẽ nào, lẽ nào tối qua cô uống say, trong lúc tức giận đã xóa Phó Hàn Tranh rối?
Mộ Vi Lan suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nhờ ra lúc cô xóa wechat của Phó Hàn Tranh.
Tối qua cô cả cược với Diệp Quả, liệu có dám block wechat của người đản ông mà mình thích hay không. Lúc đó co dang say rượu, liền block Phó Hàn Tranh rồi.
Nhưng mà, chẳng phải cô đã đơn phương chia tay” với Phó Hàn Tranh rồi sao? Tai sao còn quan tâm đến những điểu này, thậm chí còn chờ đợi anh ấy gọi điện thoại và nhắn tin cho cô.
Cô mở TV lên, tùy chon một kênh, một đứa bé khoảng chừng ba bốn tuổi đang tham gia cuộc thi nhảy và hát, tấm tuổi với Tiểu Đường Đậu. Mộ Vi Lan lại bắt đầu nhớ đến Tiểu Đường Đậu, cô tắt TV đi. Kể từ sau khi Tiểu Đường Đậu gọi điện cho cô, chiếc đồng hồ điện thoại của cô bé hình như đã bị Phó Hàn Tranh tịch thu. Bây giờ cô gọi điện cho cô bé cũng không gọi được.
Cô thơ thẩn nghĩ, ôm điện thoại rồi nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Mộ Vi Lan ăn sáng xong, cô đếnđại sành tập trung trước. Đúng tám giờ, cả đoàn xuất phát đến đào Ly Giang.
Đào Ly Giang là một hòn dào du lich nổi tiếng ở thành phố S, được mệnh danh là “Maldives nhỏ”, ai vậy có rất nhiều cặp đôi đến đảo Ly Giang để hường tuấn trăng mật. Trong đoàn này hầu như đều là vợ chồng, có đôi có cặp. May là hôm nay đến đảo, cô sẽ không đi cùng đoàn nữa. Nếu không, chẳng phải cô sẽ chết ngập trong tình yêu của bọn họ sao?
Chiếc xe lái hơn một tiếng đến bến tàu. Mộ Vi Lan cùng cà đoàn lên tàu, sau khi lên tàu, cô vừa ngồi xuống thì có một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh. Cô nhìn lên, là một chàng trai trẻ, đeo một chiếc máy ành và mặc một chiếc áo phông trắng.
Người đàn ông mim cười với cô: “Vị trí này không có ai ngồi chứ?”
“Không có ai.”
“Cô với tôi củng một đoàn phải không? Đoàn chúng ta đều là các cặp vợ chồng, một mình tôi độc thân ngại quá.”
Mộ Vị Lan giật minh, vậy thì hai người họ cùng ngại.
“Tôi cũng chỉ có một mình, tôi đăng ký tour này chi vi tiền vé máy bay và khách sạn rẻ hơn so với tôi tựđặt. Đợi đến khi lên đảo, tôi sẽ không đi chơi cùng đoàn nữa.”
Người đàn ông nghe thấy vậy, hào hứng nói: “Tôi cũng vậy tôi cũng vậy, cô cũng chi có một minh sao? Hay là chủng ta làm bạn đồng hành đi?”
Mộ Vì Lan sững sờ, trong lòng nghĩ có bạn đồng hành cũng tốt: “Được thôi.”
“Tôi là Khưu Trach Giai, còn cô là…?”
“Mộ Vi Lan.”
Hai người bắt tay nhau.
Trên đường đi, có Khưu Trạch Giai ở bên cạnh thường xuyên trò chuyện với cô, cô không còn cảm thấy nhàm chán nữa. Ánh mặt trời trên biển đang tỏa sáng từng chút một, những con sóng xanh lướt qua thân tàu, khung cảnh biển đẹp tuyệt vời.
Sau khi đến đảo, Mộ Vi Lan và Khưu Trạch Giai tách khỏi đoàn và đi một mình. Trên đào có rất nhiều hoạt động như lướt sóng và lặn biến. Khưu Trạch Giai chụp ảnh rất đẹp, chụp cho cô rất nhiều ảnh đẹp. Mộ Vi Lan đăng vài tấm lên wechat.
Diệp Quả bình luận phía bên dưới: “Ây dô, đi du lịch một mình mà vẫn có người chụp ảnh cho cậu à? Nói, có phải là gặp được tình yêu rồi không!”Mộ Vi La trả lời lại: “Không có tình yêu, chỉ là bạn đồng hành.”
Khi Phó Hàn Tranh vội vã đến thành phố S, Mộ Vì Lan đã rời khỏi thành phố.
Từ Khôn liên lạc với anh và báo cáo tình hình: “Boss, điện thoại cô Mộ bây giờ đang hiển thị GPS ở trên đào Ly Giang, có thể có ấy đã đến đảo Ly Giang rồi.”
Phó Hàn Tranh gọi taxi và đi đến bên tàu.
Một tiếng sau, gió và mây trên biển đột ngột thay đổi, bầu trời phía xa tối sẩm áp xuống mặt biển, như thể sắp có bão.
Phó Hàn Tranh đang ngồi trên thuyền, đôi mắt den khẽ nheo lại.
Vào ban đêm, trên đào Lý Giang, Mộ Vi Lan đi chơi cùng với Khưu Trạch Giai cả một ngày, hai người tìm một nhà hàng nhỏ trên đảo để ăn tối.
Khi đổ ăn đước mang lên, chiếc TV trong nhà hàng hiện lên tin tức khẩn cấp.
Vào lúc sáu giờ chiều nay trên đào Ly Giang, mặt biến thay đổi ngột và có mưa lớn trên biển, Một số tàu đến đảo Ly Giang đã rơi xuống biển, hiện tại chưa xácđịnh có thương vong nào không. Phóng viên của đài dua tin…
Mi mắt Mộ Vi Lan co giật: “Sao thay đổi nhanh như vậy, ban ngày chúng ta lướt sóng trên biển vẫn còn bình thường, bây giờ trên đảo cũng không có mưa mà.”
Cô nhin ra ngoài, trên đào vẫn sóng yên biển lặng, Lẽ nào ngoài biển bây giờ đang là sóng to gió lớn?
“Ở trên biển rất dễ thay đổi thời tiết. May là chúng ta lên đào trước một hôm, nếu không sẽ không biết có chuyện gì xảy ra nữa. Để đàm bào an toàn, chúng ta ở lại đào hai hôm xem thể nào rồi hằng rời đi.”
Ngay khi dứt lời, điện thoại của Mộ Vi Lan reo lên.
Người gọi điện đến là Từ Khôn.
Cô nghe máy: “Trợ lý Từ? Sao anh lại gọi điện cho tôi…?”
Cô vẫn chưa hỏi xong, Từ Khôn lo lắng nói: “Cô Mộ, Boss có liên lạc với cô không?”
Mộ Vi Lan không hiểu chuyện gì xảy ra: “Không có, anh ấy không liên lạc với tôi.”
“Không ổn rồi, bây giờ có một số tàu đến đào Ly Giang đều đã bị chim, Boss cũng lên tàu vào thời gian ấy, tôi mất liên lạc với Boss rồi.”Những lời sau đó, Mộ Vi Lan không thể nghe được nữa. Sắc mặt cô tái nhợt, đến cả bàn tay đang cầm điện thoại cũng bắt đầu run rẩy!
Phố Hàn Tranh đến đảo Ly Giang tim cô?
Trên TV, người dẫn chương trình vẫn đang đưa tin về vụ tai nạn đắm tủ. Tai Mộ Vi Lan ù đi, đầu cô trống rỗng, Khi cô đứng dậy, chân cô mềm nhũn và choáng váng, cô lầm bấm: “Phó Hàn Tranh… không được, tôi phải đi tìm Phó Hàn Tranh…
Khưu Trạch Giai đỡ cô: “Vi Lan, sao vậy? Xày ra chuyện gì thế?”.
Mắt Mộ Vi Lan đỏ hoe: “Bạn trai tôi đến đảo tìm tôi, anh ấy cũng lên tàu vào thời điểm này, tôi sợ anh ấy xảy ra chuyện!”
Bạn trai? Cô ấy có bạn trai?
Khưu Trạch Giai bất ngờ, sau đó an ủi cô: “Chẳng phải bây giờ vẫn chưa có tin về số người tử vong hay sao? Có lẽ lần này không nghiêm trọng, cô đừng lo lắng, cho dù bây giờ cô muốn ra biển, cũng không có ai đồng ý đưa cô đi. Cô hãy bình tĩnh lại.”
Mộ Vi Lan ôm đầu mình, cô làm sao có thể bình tĩnh được? Nếu Phó Hàn Tranh thực sự xảy ra chuyện, sau này cô phải đối mặt như thể nào với Tiểu Đường Đậu?Nếu cô không đến đảo Ly Giang, Phó Hàn Tranh sẽ không đến tìm cô, và sẽ không thế gặp phải chuyện như vậy Mộ VI Lan khóc, cô chạy ra khỏi quán ăn và chạy Về phía bến tàu!
Cô nhất định phài đi tim Phó Hàn Tranh, Phó Hàn Tranh không thể xây ra chuyện gì được…