Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 843:

 

Giang Thanh Việt cau mày, lo lắng nói: “Cô ấy tốt nhất là không động lòng với Băng Nhẫn, nếu không Thủ lĩnh sẽ không buông tha cho cô ấy. Nhưng ngay cả tôi cô ấy cũng nổ súng thật, mặc dù không phải thật sự muốn băn trúng tôi, nhưng đây rõ ràng là cảnh cáo”

 

“Cảnh cáo? Cảnh cáo chúng ta đừng động vào người đàn ông của cô nữa?”

 

“Có thể không phải cố ý, mà là tiềm thức”

 

Thompson phân tích: “Có thể là bởi vì tiềm thức, cho nên mới càng trí mạng hơn, cô bây giờ bảo vệ Băng Nhãn hoàn toàn theo bản năng, cũng giống như bảo vệ con cái mình, kẻ thù hay bạn hữu cũng không phân biệt được, đây không giống với tính cách của cô ấy”

 

Giang Thanh Việt rất quả quyết bác bỏ: “Sai. Đây mới là Nguyệt Như: Ca. Hận yêu rõ ràng, nếu cô ấy thật sự yêu Băng Nhẫn, có trở mặt thành thù với chúng ta cũng không phải là chuyện không thể”

 

‘Thompson sờ lỗ mũi một cái, “Nếu thật sự trở thành địch nhân, tôi cũng không tài nào nổ súng bắn đồng đội cũ của mình. Nhưng thấy tình hình này, Băng Nhẫn đối với Như Ca chắc cũng không phải là giả, trước đó lúc bọn họ vẫn còn ở trong rừng cây nhỏ, hôn nhau phải nói là, chậc, nóng như lửa chứ đùa”

 

Ánh mắt Giang Thanh Việt trầm xuống, mơ hồ có chút lo âu, “Hy vọng Như Ca có thể rút chân ra khỏi vũng bùn này sớm”

 

Nguyệt Như Ca đỡ Hàn Chiến trở về sơn động.

 

Trong sơn động, cái gì cần có đều có, bao gồm dụng cụ sơ cứu đơn giản và thuốc men.

 

Nguyệt Như Ca y theo lời Hàn Chiến hướng dẫn, giúp Hàn Chiến lấy đạn từ trong lưng ra ngoài, sau khi khử trùng vết thương, lại dùng kiềm cầm máu cho vết thương của Hàn Chiến, cuối cùng bôi lên một lớp thuốc, rồi mới tiến hành băng bó.

 

Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, mặc dù có Hàn Chiến hướng dẫn, nhưng động tác cô làm cũng không khỏi quá thuần thục.

 

Nguyệt Như Ca đứng sau lưng Hàn Chiến, thắt cái nút băng bó cuối cùng lên vết thương, kết thúc công việc.

 

Hàn Chiến đưa lưng về phía cô, không biết là dò xét hay là vô tình nói mà thôi, “Nhuyễn Nhuyễn, em bôi thuốc và băng bó vết thương rất thuần thục.”

 

Ngón tay Nguyệt Như Ca khựng lại một lát, ngược lại tim cũng không vì vậy mà đập nhanh hơn, vẫn bình tĩnh trả lời: “Nhìn thấy anh Hàn chảy máu, tôi không muốn để anh Hàn chảy máu đến chết, cho nên động tác rất nhanh, nhưng bôi thuốc và băng bó chắc không thể nào chuyên nghiệp, lúc trở về, vẫn phải nhờ bác sĩ chuyên nghiệp sửa sang lại cẩn thận một chút”

 

“Mới vừa rồi, người đuổi giết chúng ta, biết em sao?”

 

“Anh Hàn, tại sao hỏi như vậy?”

 

“Hắn ta đã nương tay với chúng ta, dưới tình huống đó, hẳn hoàn toàn có thể giết chết chúng ta”

 

Đôi mắt của Hàn Chiến quả thật rất bén nhạy, thật ra thì mới vừa rồi, bất kể là Giang Thanh Việt hay là cô, cũng diễn trò bịp này y hệt như thật, cô cũng bắn mấy phát về phía Giang Thanh Việt, thậm chí suýt chút nữa bắn trúng anh.

 

“Tôi không quen biết hắn, nhưng tôi ngược lại rất quan tâm, tại sao anh Hàn lại giúp tôi đỡ đạn? Anh Hàn thật sự thích tôi như vậy sao?”

 

Hàn Chiến cầm bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô vào lòng, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn cô chăm chú, đáy mắt phảng phất có ánh sáng lấp lánh như sao băng.

 

Người đàn ông mấp máy đôi môi mỏng: “Tôi đã từng nghĩ có phải đối với em chỉ là hứng thú nhất thời hay không, nhưng tôi phát hiện, là có tình cảm thật sự. Tôi từng nói, tôi là một người rất khó rung động, Nhuyễn Nhuyễn, em đã khiến tôi động lòng. Sau khi tôi có tình cảm với em, tôi cho rằng loại cảm xúc này sẽ dừng lại, cùng lắm chỉ là một thứ cảm xúc thoáng qua mà thôi.

 

Nhưng lúc em bị Dung Bái bắt đi, lúc tôi nhìn thấy toàn thân em loang lổ vết máu, Nhuyễn Nhuyễn, tôi rất đau đớn, đau đớn đến hối hận, dù tôi phải bỏ qua chuyện quan trọng hơn, cũng phải trở về sớm một chút để cứu em”

 

Nguyệt Như Ca chỉ biết nhìn anh như vậy, từng chữ từng câu anh nói ra quá nặng, nặng đến nỗi cô khó mà gánh nổi.

 

Trước kia khi cô theo đuổi Giang Thanh Việt, cô có được niềm vui khi âm thầm đơn phương một người, nhưng mà bây giờ, Hàn Chiến lại khiến cho cô nếm trải, biết cái gì là tình cảm xuất phát từ đôi bên, có biết bao quyến luyến, tưởng niệm khôn nguôi, có biết bao vui vẻ, lâng lâng dịu dàng.

 

Hàn Chiến nhếch đôi môi mỏng, nói thẳng: “Nhuyễn Nhuyễn, em là người khiến cho tôi khó lòng khắc chế bản thân”

 

Anh vừa dứt lời, Nguyệt Như Ca liền ôm lấy mặt Hàn Chiến, cúi đầu hôn lên môi người đàn ông vừa tỏ tình với cô.

 

Hàn Chiến ngồi, cô đứng, nhưng rất nhanh, cô đã đè Hàn Chiến lên giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK