Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 660:

 

“Tôi đấy. Vì cứu cô mà anh ta bán tôi đi, bây giờ trong lòng tôi vẫn đang tức giận đây này, tốt nhất là cô đừng có chọc tôi, nói không chừng tôi cho cô một phát súng là treo luôn đấy”

 

kiêu Lục Hỉ Bảo bị dọa sợ co rụt cổ lại, vội vàng lui sang bên cạnh mấy bước cách Nguyệt Như Ca cả một cánh tay giống như cô ấy thật sự sợ mình sẽ chọc giận cô ta.

 

Nguyệt Như Ca nhìn phản ứng giống như thỏ con bị hoảng sợ này.

 

của cô ấy mà dở khóc dở cười: “Cô lại cách xa thêm chút nữa là tôi móc súng thật đấy”

 

“Sao con người cô lại có thể như vậy được chứ? Tôi đứng gần cô thì cô nói muốn ném tôi, tôi đi ra xa một chút để không chọc giận cô thì cô cũng muốn móc súng. Tính tình của cô xấu quá, chẳng trách không có bạn trai”

 

Câu nói cuối cùng kia là Lục Hỉ Bảo nhỏ giọng thầm thì, gần như là nói trong họng. Có cho cô ấy một trăm lá gan thì cô ấy cũng không dám nói câu đó ra với nữ ma đầu này đâu.

 

Tai của Nguyệt Như Ca rất thính, cô ta nhướng mày: “Cô vừa mới nói cái gì?”

 

Lục Hỉ Bảo nịnh nọt cười nói: “Tôi… tôi không nói gì cả ha ha… Tôi nói cô xinh đẹp như thế chắc chắn không sợ không tìm được bạn trai.

 

Sau này cô sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn Giang Thanh Việt gấp trăm gấp ngàn lần, cô đừng lo lắng. Nếu cô thật sự không tìm được thì tôi sẽ giới thiệu cho cô.”

 

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Như Ca khẽ híp lại một cái rồi nhìn chằm chằm vào Lục Hỉ Bảo, nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Lục Hỉ Bảo, cô có biết sau khi cô trở thành con rối giết người của Châu Thắng thì trông cô còn hung ác hơn cả tôi không?”

 

Lục Hỉ Bảo không tin cười ha hả: “Sao tôi có thể ghê gớm hơn nữ sát thủ chuyên nghiệp như cô được chứ? Không thể nào”

 

“Cô cầm súng bắn vào ngực trái và vai phải của Giang Thanh Việt mỗi bên một phát, không tin thì cô có thể tìm cơ hội nhìn xem hai vết sẹo của vết thương bị đạn bắn kia đã lành lại hay chưa”

 

Gương mặt nhỏ của Lục Hỉ Bảo chợt trắng bệch như bị rút sạch máu, cô ấy sợ hãi nói: “Cô, cô nói thật sao?”

 

“Lục Hỉ Bảo, Giang Thanh Việt thật sự đối xử với cô đến chết cũng không đổi. Nếu có một ngày cô dám phụ lòng anh ta thì tôi chắc chắn sẽ trở lại cướp anh ta khỏi cô”

 

Sau khi Nguyệt Như Ca bỏ lại câu nói này thì rời khỏi ban công.

 

Trở về thay quần áo trong, Nguyệt Như Ca lạnh lùng nói với Giang Thanh Việt hai chữ: “Đi đây”

 

Chờ sau khi Nguyệt Như Ca đi rồi, Lục Hỉ Bảo mới đi từ ban công về trong phòng, cả người hơi rời rạc.

 

Giang Thanh Việt lấy một cái áo choàng ấm áp tới khoác lên bờ vai gầy yếu của cô ấy: “Buổi sáng ở bên ngoài lạnh”

 

Lục Hỉ Bảo chợt ngẩng mặt nhỏ nhìn anh rồi lên tiếng: “Giang Thanh Việt, em muốn xem vết thương bị đạn bắn trên người anh”

 

Giang Thanh Việt giật mình: “Xem vết thương bị đạn bắn gì chứ?”

 

Đôi mắt ngập nước của Lục Hỉ Bảo nhìn chăm chằm vào anh ấy: “Em đã bắn anh hai phát súng đúng không?”

 

Bàn tay nhỏ bé của Lục Hỉ Bảo trực tiếp mở cúc áo sơ mi của Giang Thanh Việt để xem xét vết thương bị đạn trên ngực và bả vai của anh ấy nhưng lại bị Giang Thanh Việt dùng một tay tóm gọn hai tay đang lộn xộn của cô ấy.

 

“Vừa rồi Nguyệt Như Ca nói cho em biết sao?”

 

Hốc mắt của Lục Hỉ Bảo hơi ửng đỏ lên, nước mắt bất giác rơi xuống cổ anh ấy. Cô ấy chợt cúi đầu nhỏ xuống: “Giang Thanh Việt, em xin lỗi”

 

Không ngờ cô ấy lại nổ hai phát súng vào Giang Thanh Việt, một phát bên ngực trái, một phát bên vai phải của anh ấy. Nếu như không phải Giang Thanh Việt tốt số thì e là cô ấy đã sớm không còn được gặp anh ấy nữa rồi.

 

Vị trí ở chỗ ngực trái gần trái tim như thế mà sao cô ấy có thể xuống tay được chứ.

 

Người đàn ông giơ tay lên, một tay giữ lấy bàn tay nhỏ của Lục Hỉ Bảo, một tay sờ lên đầu nhỏ của cô ấy. Anh ấy cúi mặt xuống để trán mình khẽ dựa vào trán cô ấy rồi khàn giọng an ủi: “Lúc đó em bị Châu Thắng khống chế, đó không phải là lỗi của em nên không thể nào trách em được”

 

Lục Hỉ Bảo hít mũi một cái rồi nói: “Nhưng mà cho dù lúc đó em bị ai khống chế thì sự thật là em đã nổ súng vào người anh. Giang Thanh Việt… Vì sao anh không nói cho em biết những chuyện này chứ?”

 

“Nói cho em làm gì? Nói cho em thì em sẽ đau lòng, em sế khóc nhưng anh không muốn làm cho em khóc nữa, cho dù là khóc vì anh cũng không được”

 

Lục Hỉ Bảo nắm chặt tay nhỏ cố gắng lau nước mắt: “Vậy… vậy em sẽ không khóc nữa”

 

Bộ dạng cô gái cắn môi cố găng làm cho nước mắt ngừng lại khiến tận sâu trong trái tim của Giang Thanh Việt hơi nhói lên.

 

Giang Thanh Việt giơ tay ôm chặt Lục Hỉ Bảo vào lòng: “Được rồi, không khóc nữa, mọi chuyện đều đã qua hết rồi. Hai phát súng đó của em vẫn được xem là khoan hồng cho anh lắm rồi, em không bắn trúng tim của anh cũng không hề làm cho anh bị tàn phế”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK