Chương 220
Hàn Linh không định đi nữa, nếu đối phương da mặt dày như vậy, Mộ Vi Lan cũng không thể đuổi cô ta đi.
Đi dạo một vòng trong trung tâm, Mộ Vi Lan không biết ăn gì, liền hỏi Lục Hỉ Bảo, “Cậu muốn ăn gì?”
Lục Hỉ Bảo là một người sành ăn, cũng rất dễ nuôi, “Tớ ăn gì được, chẳng phải cậu đang mang thai sao, cậu có muốn ăn cay và chua không? Nếu không thì chúng ta đi ăn lẩu đo?”
Mộ Vi Lan thấy ăn lẩu là một ý kiến không tồi.
Hàn Linh lại mất hứng nói: “Hàn Tranh không thích ăn lẩu, bởi vì lẩu rất nặng mùi dầu và mùi cay, ăn xong bám mùi cả người, anh ấy e là sẽ không chịu được.”
Hàn Linh từ vừa nãy đến bây giờ, cứ luôn thể hiện sự tồn tại, mỗi câu nói đều không xa rời sở thích của Phó Hàn Tranh, Mộ Vi Lan bên ngoài vẫn bình thường, nhưng ngọn lửa trong lòng đã dâng lên cao vút.
“Nhưng hôm nay tự dưng tôi muốn ăn lẩu, bác sĩ Hàn nếu như không thích ăn lẩu, chi bằng để lần sau cùng nhau ăn cơm đu, tôi và Hỉ Bảo đã mấy năm rồi chưa gặp nhau, hôm nay chính là muốn mời cơm Hỉ Bảo.”
Hàn Linh tự cho rằng mình hiểu Phó Hàn Tranh, nhưng cô chính là muốn Phó Hàn Tranh cùng cô ăn lẩu.
Lục Hỉ Bảo khoác vào cánh tay của Mộ Vi Lan, tán thành: “Tớ cũng muốn ăn lẩu lắm.”
Hôm qua cũng Diêm Vương Giang ăn một bữa ở nhà hàng Pháp sang trọng, cô ấy thực sự không ăn được gì ngon miệng.
Quả nhiên, cô ấy là một người Trung Quốc bản địa, thích ăn thơm và ăn cay, vì dụ như lẩu đậm mùi dầu và mùi cay.
Đến quán lẩu Xuyên Du, đang là giờ cơm, nên người rất đông, Mộ Vi Lan lấy cớ nói đi vệ sinh, vào trong phòng vệ sinh, Mộ Vi Lan liền gửi tin nhắn cho Phó Hàn Tranh.
“Có rảnh để ra ngoài ăn không?”
Khi nhận được tin nhắn, Phó Hàn Tranh cũng vừa kết thúc cuộc họp, nhìn vào tin nhắn hiển thị trên màn hình, hơi hơi chau mày lại.
Không phải cô đang đi dạo phố với Lục Hỉ Bảo sao?
“Sao thế?”
Mộ Vi Lan tìm anh ra ngoài ăn trưa đột ngột như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân.
Mộ Vi Lan trả lời lại: “Em gặp Hàn Linh ở trung tâm.”
Con mắt đen của Phó Hàn Tranh sâu lại, gõ xuống mấy chữ, “Gửi địa chỉ cho anh, anh sẽ tới đó ngay.”
Mộ Vi Lan liền gửi một dãy kí hiệu cho anh.
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào màn hình cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng khó chịu lúc này của cô, “?”
Anh vẫn còn mặt mũi gửi dấu hỏi cho cô, vừa nãy cô bào anh ra ngoài ăn trưa, anh hỏi sao thế, sao vừa nhắc đến Hàn Linh ở đó, lại không một chút do dự liền chạy đến luôn.
“Anh là muốn đến ăn trưa với em, hay là muốn gặp Hàn Linh?”
Phó Hàn Tranh đứng dậy, cánh tay vắt cái áo khoác, cầm chìa khoá xe, cánh tay kia cầm điện thoại trả lời Mộ Vi Lan.
“Anh là sợ Hàn Linh bắt nạt em.” Khi nhận được dòng tin nhắn này, Mộ Vi Lan ôm lấy điện thoại, bất chợt cảm thấy vui mừng và thoả mãn.
Quán lẩu, bàn bốn người.
Hàn Linh vừa ngồi xuống, Lục Hỉ Bảo liền nhanh nhẹn đến ngồi bên cạnh cô ta.
Hàn Linh chau mày, nhìn Lục Hỉ Bảo, ánh mắt có chút sắc bén, nhưng Lục Hỉ Bảo không có bản lĩnh khác, giả ngốc cười, cũng mặc kệ sắc mặt của Hàn Linh có tốt hay không.
Mộ Vi Lan trong lòng âm thầm biết ơn Lục Hỉ Bảo, nếu như Hỉ Bảo vừa nãy ngồi bên cạnh cô, vậy Phó Hàn Tranh sẽ không thể không ngồi cùng với Hàn Linh rồi.
Phó Hàn Tranh vẫn chưa đến, Mộ Vi Lan gọi nước lẩu, nghĩ đến Phó Hàn Tranh bình thường hay ăn loãng, nên cô đã gọi lẩu bốn ngăn, có nước lẩu đỏ, nước lẩu loãng, còn có cả nước nấm và cà chua.
Khi Mộ Vi Lan đang dùng nước nóng để làm sạch bát đĩa, Lục Hỉ Bảo nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, khen ngợi nói: “Vi Lan, chiếc nhẫn trên tay cậu thật là đẹp, là nhẫn cưới của Phó Hàn Tranh tặng cho cậu à?”
Mộ Vi Lan vui vẻ thừa nhận, “Đúng rồi.”
Liếc nhìn thì thấy sắc mặt của Hàn Linh có chút khó chịu.
Lục Hỉ Bảo ngưỡng mộ nói: “Chiếc nhẫn kim cương này chắc là phải đến 1 cara đấy.”
Mộ Vi Lan cố tình nói: “Vốn dĩ Phó Hàn Tranh muốn mua chiếc 3 cara tặng cho tớ, nhưng tớ thấy nặng quá, nên mới chọn chiếc 1 cara.”
Hàn Linh nheo mắt lại, nhẫn kim cương 3 cara?
“Thẩm mỹ của Hàn Tranh trước giờ đều rất tốt, nhẫn kim cương 3 cara không đủ lớn, lại không nhỏ, Hàn Tranh chắc là không vừa ý chiếc nhẫn kim cương 3 cara phải không?”
Lời nói này, là đang chất vấn Mộ Vi Lan, Hàn Linh nghĩ rằng cô đang nói dối.
Mộ Vi Lan nói: “Thẩm mỹ và khẩu vị của mỗi người sẽ thay đổi, trước kia yêu quý, không chắc bây giờ và sau này cũng sẽ yêu quý.”
Lục Hỉ Bảo thấy được hàm ý trong câu nói này, “Lúc tớ còn nhỏ không thích ăn rau thơm, luôn cảm thấy rất hôi, mùi vị cũng rất kì lạ, nhưng lớn lên, lại thấy rau thơm thực sự rất thơm.”
Hàn Linh cong môi cười, “Vi Lan, có phải cô hiểu lầm lời tôi nói rồi không, tôi là nói Hàn Tranh không vừa ý chiếc nhẫn kim cương 3 cara”
Trong lòng Mộ Vi Lan ngâm nga, hiểu lầm? Có sao? Cô thấy Hàn Linh là muốn nói, Phó Hàn Tranh không vừa ý chiếc nhẫn kim cương 3 cara, không thích ăn lâu, cũng không vừa ý Mộ Vi Lan cô thì đúng hơn!
Nếu Hàn Linh là bạn gái cũ của Phó Hàn Tranh, Mộ Vi Lan còn có thể hiểu được tính chiếm hữu của Hàn Linh đối với Phó Hàn Tranh, suy cho cùng bạn trai của mình đã từng yêu người con gái khác, trong lòng chí ít cũng sẽ không thoải mái, nhưng Phó Hàn Tranh đã nói, anh và Hàn Linh chỉ là bạn bè bình thường, chỉ là quan hệ như vậy, mà Hàn Linh lại cứ vướng víu mãi không tha, có phải quá là không biết điều rồi không?
Ba người con gái chung một trò chơi, bạn một câu tôi một câu, sau khi nước lẩu được bê lên, Phó Hàn Tranh cũng được phục vụ đưa đến.
Mộ Vi Lan vừa nhìn thấy Phó Hàn Tranh, liền giơ tay cao vẫy anh, “Hàn Tranh, ở đây.”
Ánh mắt nghiêm nghị của Phó Hàn Tranh sau khi nhìn thấy Mộ Vi Lan, hơi hơi thả lỏng, giơ đôi chân thon dài đi đến, thẳng thắn ngồi ở bên cạnh Mộ Vi Lan.
Vừa ngồi xuống, ánh mắt vốn không nhìn những người khác, con mắt đen nhìn Mộ Vị Lan, hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn ăn lẩu thế?”
“Dạo này vừa muốn ăn cay vừa muốn ăn chua, Hỉ Bảo vừa lúc cũng muốn ăn lẩu”
Phó Hàn Tranh nhìn vào nồi nước lẩu toàn ớt đang sôi sùng sục, hơi hơi chau mày lại, Hàn Linh chú ý được ánh mắt của Phó Hàn Tranh, tưởng anh chán ghét, vừa định lên tiếng nói, thì nghe thấy Phó Hàn Tranh nói với Mộ Vi Lan: “Mang thai cũng được ăn lẩu như này sao?”
Mộ Vi Lan ngơ ngác, “Tại sao mang thai không được ăn lẩu chứ?”
Bàn tay to của Phó hàn Tranh đặt xuống bàn, xoa vào bụng dưới bằng phẳng của cô, “Cay như vậy, có chịu được không?”
Lục Hỉ Bảo cười giải thích, “Anh yên tâm đi, mang thai có thể thích hợp ăn cay đấy!”
Phó Hàn Tranh dường như có chút không yên tâm, Mộ Vi Lan đã lên tiếng nói: “Hỉ Bảo là bác sĩ, cậu ấy nói ăn được thì chắc chắn sẽ ăn được.”
Phó Hàn Tranh vốn không tin tưởng một bác sĩ thực tập vẫn chưa chính thức như Lục Hỉ Bảo.
Thế là, liền gửi tin nhắn cho Giang Thanh Việt.
Nhưng mà, Mộ Vi Lan không nhìn thấy.
Vào lúc gọi món, Mộ Vi Lan hỏi Phó Hàn Tranh: “Anh muốn ăn món gì?”
Phó Hàn Tranh chăm chú nhìn vàox gương mặt trắng mịn của cô, nói: “Đậu phụ.”
“Ồ, vậy gọi một phần đậu phụ đi.”
Vừa dứt lời, liền cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông ở trên đỉnh đầu, Mộ Vi Lan ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy vẻ trêu trọc trong ánh mắt của anh.
Mặt, hơi hơi đỏ lên, gọi cái gì không gọi, lại gọi đậu phụ, ánh mắt trần trụi kia của anh rõ ràng đang nói “Muốn ăn đậu phụ của em.
Mộ Vi Lan tỏ ra vẻ không hiểu, tiếp tục xem thực đơn.
Lục Hỉ Bảo gọi rất nhiều thịt bò và dạ sách, Mộ Vi Lan giúp Phó Hàn Tranh gọi rất nhiều món rau.
Nồi lẩu đang sôi sùng sục ở trên bàn, Hàn Linh nhìn sang, dùng giọng điệu trêu đùa nói: “Vừa nãy trước khi anh đến, chúng tôi đang thảo luận về chiếc nhẫn trên tay của Vi Lan, nghe nói anh vốn dĩ là muốn tặng cho Vi Lan chiếc nhẫn kim cương 3 cara, tôi thấy với con mắt của anh, chắc sẽ không mua loại lớn nhỏ 3 cara đâu nhỉ”
Mộ Vi Lan tay đang gắp rau bỗng ngưng lại, không ngờ rằng Hàn Linh lại sẽ vạch trần lời nói dối của cô ở trước mặt của Phó Hàn Tranh.
Đang suy nghĩ vượt qua chủ đề này, để tránh Phó Hàn Tranh không biết rõ sự việc lại làm ra trò cười gì, thì nghe thấy giọng nói trầm tĩnh của người đàn ông: “Là từng nghĩ sẽ mua 3 cara, nhưng cô ấy không thích.”
Vành tai của Mộ Vi Lan nóng lên, không biết là bị nhiệt độ của nồi lẩu làm nóng, hay là vì giọng điệu của Phó Hàn Tranh quá yêu chiều.
Ngón tay đặt dưới bàn của Hàn Linh, siết chặt lại, khuôn mặt cười nhẹ nói: “Vừa nãy Vi Lan mua nhẫn cho anh, nhưng lại không biết kích cỡ ngón tay của anh, đúng lúc tôi bắt gặp cô ấy, cũng biết được kích cỡ ngón tay của anh, nên đã nói cho cô ấy biết rồi. Vi Lan, chiếc nhẫn cô mua cho Hàn Tranh, không định đưa cho Hàn Tranh xem sao?”