Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 931:

 

Hàn Phong khế hừ một tiếng nói: “Tôi không rảnh rỗi vòng vo với cô, thân phận của cô là gì tự bản thân cô biết rất rõ, Hàn Chiến có sứ mệnh mà chính nó cũng không thể buông tay, nó và cô là người của hai thế giới, hai đứa sẽ không thể đi chung con đường với nhau được đâu, nếu hai đứa ở bên nhau thì chắc chắn sẽ xảy ra cảnh đầu rơi máu chảy”

 

“Nhưng người bị đầu rơi máu chảy cũng đâu phải cháu và Hàn Chiến, tại sao chúng cháu phải đi quan tâm chuyện người ta bị đầu rơi máu chảy chứ?”

 

Hàn Phong nghe xong lại sững sờ một lúc, rõ ràng chính ông ta cũng không ngờ được rằng con bé này sẽ trả lời bằng một câu ngang ngược như vậy.

 

Rõ ràng cô ta đang ngụy biện, vậy mà lại nói năng rất hùng hồn, hoàn toàn không để người đối diện nhìn ra chút sơ hở nào.

 

Hàn Phong mím môi, sau đó dùng giọng nói âm trầm nhưng uy nghiêm nói: “Nếu cô là tình yêu đích thực của Hàn Chiến, vậy thì hãy rời xa nó đi, đây là sự lựa chọn tốt nhất cho cô và cả nó nữa”

 

cháu không đồng ý thì sao?” Nguyệt Như Ca cũng không tỏ vẻ yếu thế.

 

Trong mắt của Hàn Phong hiện lên một lớp sương mù lạnh lẽo, ông ta nói: “Nếu cô không đồng ý thì tôi đành phải sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ, nhưng tôi không muốn làm vậy, bởi vì dù sao thì Hàn Chiến cũng là con trai của tôi, cho dù tôi không thích người phụ nữ nó thích thì cũng sẽ chừa cho nó chút thể diện”

 

Nguyệt Như Ca nghe xong lời này thì lập tức nở nụ cười nói: “Ông trùm à, bác nói bác vì thể diện của Hàn Chiến, vậy mà bác lại nhân lúc Hàn Chiến đang ở biên giới mà sai người tới cửa tìm cháu muốn bắt cháu tới đây, phân tích quan hệ lợi hại cho cháu nghe để cháu tự suy ngẫm”

 

“Sao, cô đang cảm thấy mình bị sỉ nhục à?”

 

Nguyệt Như Ca nhẹ nhàng lắc đầu, nhạt nhẽo nói: “Cũng khôn cháu không tới mức nhỏ nhen như vậy, nhưng bác có từng nghĩ t ệ sau khi Hàn Chiến ra khỏi biên giới trở về nhà không tìm thấy cháu, anh ấy sẽ suy nghĩ thế nào chưa?”

 

Đầu lông mày của Hàn Phong nhíu lại, dùng đôi mắt sâu đen lạnh lùng nhìn Nguyệt Như Ca rồi nói: “Sao, cô cho rằng một kẻ thấp hèn như cô còn quan trọng hơn cả tiền đồ và nửa đời sau của nó à?”

 

Trong giọng điệu nói chuyện của Hàn Phong ẩn chứa sự khinh thường và mỉa mai.

 

Nguyệt Như Ca không giận mà ung dung nhìn thẳng vào Hàn Phong, nhếch mép cười nói: “Tại sao ông trùm lại coi thường cháu như vậy, biết đâu cháu chính là nửa đời sau của con trai bác thì sao?”

 

“Cô! Đúng là con nít chỉ biết ba hoa!”

 

Đôi môi đỏ của Nguyệt Như Ca cong lên khẽ mỉm cười, rất hiếm khi cô ta kiên nhẫn như vậy.

 

Đứng ở trước mặt người đàn ông này, cô ta luôn nhắc nhở mình rằng đây là bố ruột của Hàn Chiến, nói không chừng sau này sẽ trở thành người nhà của cô ta.

 

Cô ta nhãn nhịn trước lời lẽ lạnh lùng của Hàn Phong không phải thật sự bởi vì cô ta không dám ra tay với Hàn Phong, mà chỉ đơn giản là bởi vì người đàn ông trung niên trước mặt là người lớn, là bố của Hàn Chiến, cho nên cô ta phải nhẫn nại.

 

Nếu đổi lại thành người khác đang đứng trước mặt cô thì chắc là vườn hoa quý giá yếu ớt này đã bị đập nát từ lâu rồi.

 

“Ông trùm à, bởi vì bác là bố của Hàn Chiến cho nên cháu kính trọng bác, nhưng cháu thật sự không tán thành loại thủ đoạn ly gián nói xấu sau lưng này của bác đâu”

 

Lời phản bác của cô ta vừa ác liệt lại vừa rất sâu cay.

 

“Cô đang cảm thấy tôi thật sự không dám làm gì cô sao?” Sắc mặt của Hàn Phong tối đen lại, giọng nói trở nên rất lạnh lẽo.

 

“Đây là địa bàn của ông trùm, cho dù cháu có bản lĩnh thì cũng khó mà thoát thân được, nhưng nếu ông trùm thật sự làm gì cháu, cháu sợ khi Hàn Chiến ra khỏi biên giới trở về, ông trùm sẽ thật sự hối hận với những gì mình làm hôm nay đấy”

 

Lời lẽ của cô ta vừa thẳng thừng vừa sắc bén, bàn tay đang chắp sau lưng của Hàn Phong siết chặt lại, tuy nhiên ngay vào lúc này ông ta lại không biết nên nói cái gì.

 

Dứt lời, Nguyệt Như Ca lập tức nhấc chân rời đi, vừa đi cô ta vừa nói: “Nếu ông trùm không còn gì dặn dò, thân là con cháu như cháu xin phép về trước”

 

Hừ, con cháu? Cô ta dùng thái độ như vậy để nói chuyện với mình mà còn dám nói bản thân là con cháu?

 

Chưa bao giờ có người dám chống đối ông ta cả, cho dù là Hàn Chiến thì cũng chưa từng tranh cãi với ông ta như vậy.

 

Hàn Phong siết chặt nắm đấm.

 

Nguyệt Như Ca mới vừa đi đến hành lang thì đã bị mấy vệ sĩ ngầm nhảy ra cản lại.

 

Nhìn tình huống này thì có vẻ họ không định cho cô ta đi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK