Chương 111
Sau khi Mộ Vi Lan chạy ra khỏi bệnh viện, đầu óc cô hỗn loạn, cô không biết phải lái xe đi đâu.
Trở về nhà họ Phó ư? Đó không phải là ngôi nhà thực sự của cô.
Trở về nhà họ Mộ ư? Bố cô đã ra đi rồi, ngôi biệt thự trở nên hoang vắng và lạnh lẽo, chỉ còn lại một mình cô. Khi con người ta đau đớn và buồn khổ sẽ trở nên cực kỳ yếu đuối, đặc biệt là những người cô độc như Mộ Vi Lan.
Ở thành phố này, cô không có người thân, không có ai để cô có thể dựa dẫm. Nhớ lại ánh mắt lạnh lùng và giận, dữ của Phó Hàn Tranh, nước mắt cô lại vô thức tuôn rơi, tầm nhìn của cô mờ đi, hai tay cầm vô lăng vì đang khóc mà khẽ run lên, nhận thức của cả hai tay đều giảm dần. Khi cô vòng xe, một chiếc xe khác lao tới, cô không thể né kịp và đạp mạnh phanh xe!
Hai chiếc xe tưởng chừng như sắp đâm vào nhau, chiếc xe Bentley màu đen vội vàng tránh né, đâm vào cột lan can!
Những ngón tay cầm vô lăng của Mộ Vi Lan tái nhợt, cô nhắm chặt mắt và đạp mạnh phanh xe. Cảnh va chạm mạnh mẽ trong tưởng tượng mãi không đến. Cô từ từ mở mắt ra, chiếc xe Bentley đó đã hoàn toàn tránh khỏi cô, dừng lại bên lề đường.
Sự căng thắng trong lòng cô cuối cùng cũng đã vỡ tan.
Kỳ Ngạn Lễ bước ra khỏi chiếc xe Bentley, sải bước về phía xe của cô và gõ cửa sổ xe. Sau khi Mộ Vi Lan hít một hơi thật sâu và thở ra nặng nề, cô hạ cửa sổ xe xuống và ngước lên nhìn, một sự kinh ngạc lóe lên trong mắt cô.
“Tổng giám đốc Kỳ?”
Tại sao lại là anh ta?
“Cô Mộ, kỹ năng lái xe này của cô còn dám đi trên đường à. Cho dù cô không sợ chết, cũng đừng làm hại người khác chứ.”
Kỳ Ngạn Lễ hoàn toàn không lo lắng và sợ hãi sau khi xảy ra tai nạn xe, giọng anh ta khá thoải mái, thậm chí còn trêu chọc cô.
Mộ Vi Lan choáng váng, cô vừa xuống xe vừa cắn môi nói: “Xin lỗi, chúng ta gọi cảnh sát đến xử lý đi!”
Kỳ Ngạn Lễ nhìn thấy hai mắt cô đỏ hoe: “Cô sợ đến mức phát khóc rồi à?”
Mộ Vi Lan đưa tay lau nước mắt và sụt sịt vài cái: “Tôi không có, chỉ là mắt tôi không được thoải mái lắm…”
“Tối nay Bắc Thành xảy ra chuyện gì vậy, xảy ra nhiều vụ tai nạn xe hơi như vậy. Tôi lái xe trước giờ chưa từng xảy ra tai nạn, lần đầu tiên lại dành cho cô Mộ rồi.”
Câu nói cuối cùng của Kỳ Ngạn Lễ đầy ẩn ý. Mộ Vi Lan cau mày, sau một giây, cô tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Kỳ nói tối nay Bắc Thành xảy ra rất nhiều vụ tai nạn xe?”
“Đúng thế, tối nay đã có nhiều vụ va chạm xảy ra. Cho dù bây giờ cô Mộ gọi cảnh sát đến xử lý, e là đồn cảnh sát cũng không có ai đến đây. Chúng ta đều không bị thương, lại là người quen, chúng ta tự giải quyết là được.”
Vì vậy, Tiểu Hàm xảy ra tai nạn xe có khả năng không phải là do Hướng Nam Tây cố tình làm. Hướng Nam Tây chỉ là lợi dùng chuyện này để khiến Phó Hàn Tranh tưởng rằng cô là loại người vô lý?
Kỳ Ngạn Lễ thấy cô trầm tư suy nghĩ, không nói năng gì, anh ta đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt cô: “Cô Mộ, cô có sao không? Tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra nhé.”
Nói xong, Kỳ Ngạn Lễ nắm lấy tay cô và đi về phía chiếc Bentley màu đen.
Mộ Vi Lan vùng vẫy và nói: “Tôi không sao, anh bỏ tôi ra, tôi không đến bệnh viện đâu. Kỳ Ngạn Lễ, anh bỏ tôi ra, anh nghe thấy chưa? Tôi không bị thương!”
“Có những vết thương không thể nhìn thấy được. Dù sao vừa mới xảy ra tai nạn xe, cô và tôi đều cần kiểm tra.”
Anh ta nói đầy lý lẽ, Mộ Vi Lan cau mày: “Tôi tự mình lái xe đi là được, không cần làm phiền đến tổng giám đốc Kỳ.”
“Cô còn dám lái xe với kỹ năng này của cô?”
“Tối nay tôi chỉ là…”
Cô chỉ là tâm trạng quá tồi tệ, cộng với việc tầm nhìn bị mờ bởi những giọt nước mắt, hơn nữa khi cô khóc, tay chân cô dễ dàng mất đi cảm giác, vì vậy mới không cẩn thận để xảy ra tai nạn xe.
Kỳ Ngạn Lễ nhìn cô chằm chằm: “Cô chỉ là cái gì? Tâm trạng cô không tốt?”
Cô cắn môi, cúi mặt xuống, không nói thêm gì.
Kỳ Ngạn Lễ liếc nhìn chiếc xe của cô, anh ta khẽ cười: “Xe của Phó Hàn Tranh tặng cho cô? Xe của cô, tôi sẽ kêu trợ lý tới đây giúp cô lái về nhà họ Phó. Với trạng thái hiện giờ của cô, không thích hợp để lái xe, sẽ dễ dàng mất mạng.”
Mộ Vi Lan sững sờ: “Sao anh biết mối quan hệ của tôi với Phó Hàn Tranh?”
Kỳ Ngạn Lễ lên xe, hạ cửa sổ xe xuống và nói với Mộ Vi Lan đang đứng bên ngoài xe: “Lên xe đi.”
Với tình trạng hiện giờ của cô, thực sự là không phù hợp để lái xe. Cô cũng cần phải kiểm tra sau vụ va chạm vừa nãy. Cô mở cửa xe Bentley rồi ngồi vào ghế sau.
Kỳ Ngạn Lễ cong môi, vừa lái xe vừa trò chuyện với cô: “Cô Mộ, lúc cô khóc, trông cô rất giống một người bạn cũ của tôi.”
Mộ Vi Lan không có hứng thú với chủ đề này, cô tưởng rằng Kỳ Ngạn Lễ đang cố tình bắt chuyện với cô: “Vậy sao?”
“Đó cũng là bạn của Phó Hàn Tranh.”
Kỳ Ngạn Lễ liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Hàng lông mi của Mộ Vi Lan khẽ run: “Anh và Phó Hàn Tranh là bạn sao?” “Trước đây là như thế. Tôi và Phó Hàn Tranh trước đây là bạn rất tốt của nhau.”
Trước đây? Vậy bây giờ không phải nữa ư?
Thấy Mộ Vi Lan không nói gì, Kỳ Ngạn Lễ tiếp tục nói: “Tôi khuyên cô nên tránh xa Phó Hàn Tranh một chút. Con người anh ta trước giờ không nghĩ đến người khác, ở bên anh ta, người tổn thương sẽ chỉ có một mình cô thôi.”
Giọng điệu này của Kỳ Ngạn Lễ giống như trước đây khi anh ta làm bạn với Phó Hàn Tranh đã xảy ra chuyện gì đó rất không vui. Mộ Vi Lan cau mày nói: “Anh Kỳ, đây là chuyện của tôi, tôi và anh hình như không thân quen lắm”
“Xem ra bây giờ cô đã thích Phó Hàn Tranh rồi?”
“Không liên quan đến anh.”
Khi đến bệnh viện, Mộ Vi Lan vừa thấy là bệnh viện Nhân Dân, Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây đều đang ở trong bệnh viện này, ngộ nhỡ lát nữa gặp thì phải làm sao?
Cô cắn môi và hỏi: “Anh Kỳ, có thể đổi bệnh viện khác được không?”
Kỳ Ngạn Lễ liếc nhìn cô thăm dò: “Bệnh viện Nhân Dân là bệnh viện tốt nhất ở Bắc Thành, hơn nữa là bệnh viện gần đây nhất rồi, thiết bị cũng tốt nhất. Lẽ nào trong bệnh viện có người cô Mộ không muốn gặp sao?”
Kỳ Ngạn Lễ là một người rất tinh anh, thấy Mộ Vi Lan lảng tránh, anh ta không khó để đoán được ra.
Cô không thích bị người khác thăm dò tâm tư, cô bước ra khỏi xe và nói: “Chẳng phải anh nói tối nay Bắc Thành xảy ra rất nhiều vụ va chạm xe sao? Tôi chỉ là cảm thấy bệnh viện Nhân Dân bây giờ rất bận mà thôi. Nhưng mà đã đến rồi thì vào trong đi.”
Kỳ Ngạn Lễ cong môi lên, và đi vào trong bệnh viện cùng với Mộ Vi Lan.
Phía bên kia, bên ngoài phòng phẫu thuật, Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây vẫn đang chờ trực.
Khi Từ Khôn từ nhà vệ sinh quay trở lại, anh cau mày và báo cáo: “Boss, vừa nãy tôi nhìn thấy cô Mộ đi…đi cùng với Kỳ Ngạn Lễ.”
Nửa đêm nửa hôm, cô Mộ và Kỳ Ngạn Lễ đến bệnh viện làm gì?
Từ Khôn cảm thấy ánh mắt của người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên lạnh đi vài phần, người đàn ông lạnh lùng: “Họ ở đâu?”
“Ở trước cửa phòng chụp CT.” Truyện được up tại nguồn truyen.one, Cả nhà chọn truyen.one đọc nội dung chuẩn và khích lệ nhóm mình nhé!
Phó Hàn Tranh đứng dậy, đi về phía phòng chụp CT.
“Hàn Tranh, anh đi đâu vậy? Tiểu Hàm…”
“Lát nữa tôi sẽ quay lại.”
Nói xong, Phó Hàn Tranh sải bước rời đi với khuôn mặt nặng nề.
Bên ngoài phòng chụp CT, Mộ Vi Lan ngồi trên băng ghế dài và chờ đợi. Kỳ Ngạn Lễ nheo mắt và nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang từ xa bước tới.
Anh ta cúi xuống nhìn Mộ Vi Lan, và ghé sát môi đến bên tai cô. Mộ Vi Lan giật mình, vội vàng đẩy anh ta ra, nhưng lại nghe thấy anh ta từ tốn nói: “Lúc cô khóc, trông cô rất giống người bạn đó của cô. Cô có biết người bạn đó của tôi là ai không? Cô ấy là mối tình đầu của Phó Hàn Tranh. Phó Hàn Tranh vì cô ấy mà cả đời này đều không định kết hôn.”
Mộ Vi Lan sững sờ, quên mất việc đẩy anh ta ra, cô nhìn anh ta với khuôn mặt cứng đờ, sắc mặt xám xịt.
Với dáng vẻ ghé sát đầu vào nhau của hai người, từ ngoài nhìn vào trông giống như một cặp đôi thân mật đang thì thầm điều gì đó. Đặc biệt là kết hợp với nụ cười dịu dàng trên khóe môi của Kỳ Ngạn Lễ.
“Hai người đang làm cái gì đấy?”
Một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên, kéo Mộ Vi Lan trở lại sau sự kinh ngạc.
Cô quay lại nhìn, thấy Phó Hàn Tranh đang lạnh lùng nhìn họ với ánh mắt đầy sát khí. Trông anh như thể cố tình chạy đến đây để “bắt gian”.
Kỳ Ngạn Lễ lại rất thoải mái, anh ta đứng dậy và nhẹ nhàng nói: “Đúng như những gì anh Phó thấy, tôi đang nói chuyện với cô Mộ, nói những bí mật mà người khác không thể nghe thấy.”
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh lạnh lùng dữ dội, anh kéo Mộ Vi Lan vào trong vòng tay của mình, siết chặt eo cô và cười khẩy: “Từ khi nào mà anh Phó lại thích phụ nữ có chồng vậy?”
“Phụ nữ có chồng? Cô Mộ kết hôn với anh Phó rồi sao? Nhưng tại sao cô Mộ lại nói với tôi cô ấy và anh không có quan hệ gì hết?”
Mộ Vi Lan giật mình: “Kỳ Ngạn Lễ, anh…”
Nhưng khi lời nói đến bên miệng, cô lại nuốt vào trong. Kỳ Ngạn Lễ nói không sai, cô và Phó Hàn Tranh đúng là không có quan hệ hôn nhân, không phải sao?”
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông đang đầy giận dữ và cắn môi.
Anh có tư cách gì để tức giận chứ? Cô cũng không phải là vợ của anh!
Anh tin tưởng Hướng Nam Tây như vậy, thậm chí khi cô chạy ra khỏi bệnh viện, anh cũng không đuổi theo cô. Tại sao bây giờ anh lại đến tìm cô?
Mộ Vi Lan tức giận đẩy anh ra: “Phó Hàn Tranh, anh buông tôi ra!”
Phó Hàn Tranh không có ý định buông tay. Kỳ Ngạn Lễ chế giễu nói: “Không ngờ anh Phó lại thích làm khó người khác. Cô Mộ và anh Phó đã không có mối quan hệ vợ chồng, anh Phó quản cô Mộ như vậy hình như không phù hợp lắm nhỉ?”
Mộ Vi Lan trừng mắt nhìn Phó Hàn Tranh và thốt ra từng chữ: “Anh Kỳ nói rất đúng. Anh Phó muốn người phụ nữ nào mà chẳng có, làm khó người khác không phải là điều mà một quân tử nên làm.”
Phó Hàn Tranh cười khẩy một tiếng.
Làm khó người khác? Quân tử nên làm?
Cô và Kỳ Ngạn Lễ có quan hệ gì? Kỳ Ngạn Lễ lại là gì của cô? Tại sao cô có thể vì Kỳ Ngạn Lễ mà muốn rũ bỏ mối quan hệ với anh?
Phó Hàn Tranh lạnh lùng buông cô ra, anh nhìn Kỳ Ngạn Lễ bằng ánh mắt sắc bén và cười khẩy: “Cô ấy đúng là chưa kết hôn với tôi, nhưng mà đã sinh con cho tôi rồi. Lẽ nào anh Kỳ thích kiểu phụ nữ không biết trân trọng danh phẩm của mình này?”
Nói xong, anh liếc nhìn cô rồi lạnh lùng quay người rời đi.
Mộ Vi Lan nhìn bóng lưng rời đi của anh, trái tim cô hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
Hóa ra trong lòng Phó Hàn Tranh, cô là một người phụ nữ không biết trân trọng danh phẩm của mình…
Dòng nước mắt nóng ẩm từ trong khóe mắt cô lăn xuống.
“Người Phó Hàn Tranh yêu nhất mãi mãi là bản thân anh ta, cô không thể đi vào tim anh ta đâu.”
Mộ Vi Lan nuốt nước mắt, nhìn Kỳ Ngạn Lễ với đôi mắt đỏ ửng: “Vừa nãy anh nói, khi tôi khóc trông tôi rất giống mối tình đầu của Phó Hàn Tranh?”
“Đúng vậy. Năm đó Phó Hàn Tranh vì cô ấy mà quyết định cả đời không kết hôn. Nhưng ông Phó giục kết hôn nhiều quá, nên Phó Hàn Tranh mới đi tìm người mang thai hộ. Như vậy mong ước của ông Phó đã hoàn thành, anh ta cũng không cần phải kết hôn nữa. Nhưng mà tôi không ngờ, người mang thai cho anh ta lại là cô Mộ đây?”
Mộ Vi Lan nhíu mày, không ngờ Kỳ Ngạn Lễ đều biết hết mọi thứ, anh ta nói chuyện này với cô, rốt cuộc để làm gì?
Nhưng mà điều khiến Mộ Vi Lan tò mò hơn là “mối tình đầu” của Phó Hàn Tranh: “Anh ấy thích mối tình đầu như vậy, tại sao không ở bên người đó?”
Kỳ Ngạn Lễ lạnh lùng nhìn cô và thốt ra bốn từ: “Cô ấy chết rồi.”
Mộ Vi Lan cứng đờ người, toàn thân tê dại.
Vì vậy, cô trở thành “người thay thế”?
Lúc đầu, Phó Hàn Tranh tìm cô mang thai hộ có phải vì cô giống với mối tình đầu của anh nên anh mới chọn cô không?
Mộ Vi Lan không dám tiếp tục nghĩ về điêu đó nữa…
Rốt cuộc là tình cảm của Phó Hàn Tranh đối với cô là như thế nào?
Cô y tá ra khỏi phòng chụp CT và gọi: “Số 108, Mộ Vi Lan!”
Kỳ Ngạn Lễ nhắc nhở: “Cô Mộ, mau vào trong kiểm tra đi. Có chuyện gì, kiểm tra xong nói cũng không muộn.”
Mộ Vi Lan lau nước mắt, trong đầu nghĩ về một mớ hỗn độn và bước vào trong phòng chụp CT.
Sau khi kiểm tra xong, Mộ Vi Lan được Kỳ Ngạn Lễ đưa về nhà họ Phó.
Vào trong nhà, dì Lan thấy Mộ Vi Lan mệt mỏi: “Cô chủ, cô sao vậy?”
“Tôi không sao? Tiểu Đường Đậu đâu? Con bé ngủ chưa?”
“Vẫn chưa ngủ đâu, con bé đang ở trong phòng xem phim hoạt hình. Tôi đã tắm cho con bé rồi.”
Mộ Vi Lan gật đầu, cô đi lên lầu và đến thẳng phòng của Tiểu Đường Đậu.
Tiểu Đường Đậu vừa nhìn thấy cô, cô bé vội vàng đứng lên giường và ôm cổ cô, cô bé chu miệng nói: “Mộ Mộ, tại sao mẹ và bố đi xem phim mà không đưa con theo? Anh cũng không ở nhà, trong nhà chỉ có một mình con. Mọi người đều ra ngoài chơi, không đưa theo con đi! Bố có về với mẹ không?”
Mộ Vi Lan ôm cô bé và nói: “Anh con bị thương rồi. Bố con đang ở trong bệnh viện chăm sóc anh con, tối nay mẹ ngủ cùng con có được không?”
Đợi đến khi cô rời khỏi nhà họ Phó, có lẽ sau này cơ hội được gặp Tiểu Đường Đậu sẽ rất ít, cô thực sự nỡ rời xa sao?
Nhưng nếu cô vì Tiểu Đường Đậu mà ở bên cạnh Phó Hàn Tranh, cô dường như không thể làm điều đó được bây giờ.
Giữa cô và Phó Hàn Tranh có quá nhiều thứ và người xen giữa, Hướng Nam Tây, Tiểu Hàm…bây giờ lại là mối tình đầu của Phó Hàn Tranh.
Nếu cô phải trở thành người thay thế, cô thà từ bỏ sự yêu thích của mình dành cho Phó Hàn Tranh.
Muốn cô làm một người thay thế, sống như một cái bóng, cô không thể làm được.
Hơn nữa, rất rõ ràng, Phó Hàn Tranh thậm chí đến sự tin tưởng cơ bản nhất với cô cũng không có, chẳng phải thế sao?
Tiểu Đường Đậu lo lắng hỏi: “Mộ Mộ, anh bị làm sao vậy? Có phải là lại bị nước nóng làm bỏng tay không?”
“Không, chắc là không sao đâu.
Con đừng lo lắng, vài ngày nữa, bố con sẽ đưa con đi thăm anh.”
Cô bé nhíu mày hỏi: “Vậy Mộ Mộ thì sao? Mộ Mộ không ởi cùng con à?”
Nước mắt của Mộ Vi Lan lặng lẽ rơi xuống: “Đường Đậu, nếu mẹ rời đi, con có hận mẹ không?”
Tiểu Đường Đậu ôm chặt cổ cô và khó hiểu hỏi: “Tại sao Mộ Mộ phải rời xa con?”
Mộ Vi Lan mím môi, sống mũi cô cay cay, không nói nên lời, cô cũng không biết phải nói thế nào với Tiểu Đường Đậu.
Tiểu Đường Đậu đưa tay lau nước mắt cho cô: “Có phải là Mộ Mộ ở đây không vui?”
Cô bé có thể cảm nhận được tâm trạng của cô, cô bé nói: “Mộ Mộ, có phải là bố đã bắt nạt Mộ Mộ rồi khôn Con sẽ giúp Mộ Mộ dạy dỗ bố, Mộ Mộ đừng đi có được không?”
Mộ Vi Lan lắc đầu, cô sụt sịt, chạm nhẹ vào trán cô bé rồi nói: “Đường Đậu, Mộ Mộ xin lỗi.”
Đường Đậu, mẹ xin lỗi, có lẽ mẹ sẽ không thể ở bên con được nữa.