Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 99

Mộ Vi Lan lạnh mặt lại, ôm lấy tiểu Đường Đậu đi về phía phòng nghỉ ngơi của văn phòng.

Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người phụ nữ đó, lông mày hơi chau lại.

Anh từ lúc nào mà lại đối với tiểu Hàm kiên nhẫn hơn đối với tiểu Đường Đậu thế?

Trong phòng nghỉ ngơi, Mộ Vi Lan ôm tiểu Đường Đậu dỗ dành nó một lúc, người của đứa bé vẫn còn hơi nóng, lại khóc cả một quãng đường, cứ mê man một lúc rồi ngủ thiếp đi ở trong lòng Mộ Vi Lan.

Đợi đến lúc Phó Hàn Tranh xử lí xong tập tài liệu mở cửa bước vào, thì nhìn thấy Mộ Vi Lan đang ấm áp nhìn chăm chú vào tiểu Đường Đậu.

Từ trước đến giờ cô chưa từng dùng ánh mắt ấm áp ấy nhìn anh.

Mộ Vi Lan nghe thấy tiếng cửa phòng nghỉ ngơi mở ra, quay đầu lại nhìn anh, mím môi vô cùng nghiêm túc nói: “Phó Hàn Tranh, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Mộ Vi Lan bước ra từ trong phòng nghỉ ngơi, tiện tay đóng cửa lại, Phó Hàn Tranh từ trên cao nhìn xuống cô, khí chất vốn có của anh đã đủ, còn công thêm ưu thế chiều cao, Mộ Vi Lan chỉ thấy khí thế của cô càng thêm yếu ớt, ở trước mặt anh dường như có thể lơ là không suy nghĩ.

“Cô muốn nói chuyện gì với tôi.” Người mở miệng trước, là Phó Hàn Tranh.

Mộ Vi Lan hít một hơi sâu, lấy hết dũng khí nói: “Chúng ta tuy là vợ chồng giả, nhưng anh không thể gạt bỏ cái sự thật tôi là mẹ ruột của tiểu Đường Đậu được.”

Người đàn ông điềm tĩnh nhìn cô, “Tôi không hề gạt bỏ cái sự thật này.”

“.” Mộ Vi Lan ngưng lại, rồi nói tiếp, “Vì vậy, tôi cũng có quyền được nuôi dưỡng tiểu Đường Đậu, tiểu Đường Đậu đối với tôi mà nói, là người thân có quan hệ huyết thống duy nhất với tôi ở trên thế giới này bây giờ.”

Giọng nói của người đàn ông trở nên lạnh lùng, “Vì vậy cô muốn nói cái gì?”

“Tiểu Đường Đậu đối với tôi mà nói, là duy nhất, nhưng đối với anh mà nói, thì không phải, tôi biết anh thích tiểu Hàm hơn, anh có thể nhường quyền nuôi dưỡng tiểu Đường Đậu cho tôi không..”

Nói xong câu này, Mộ Vi Lan chỉ cảm thấy ánh mắt ở trên đỉnh đầu lạnh lẽo nghiêm nghị như con dao.

Phó Hàn Tranh là người khiến người khác khiếp sợ, thân phận của anh, khí thể từ lúc sinh ra đã có của anh, còn cả quyền lực của anh, nhất định sẽ khiến cho rất nhiều người sợ hãi, đứng trước mặt một người đàn ông như thế này, hơn nữa là khi cạnh tranh với anh một chuyện dường như không có cách nào thắng, Mộ Vi Lan cũng là nơm nớp lo sợ.

Càng huống hồ, ánh mắt của người đàn ông nhìn cô lúc này, lạnh lùng, sắc bén, sâu lắng, nhìn chằm chằm vào Mộ Vi Lan khiến cho cô nổi cả da gà.

Cô nghẹn ngào, cố gắng mở miệng: “Tôi biết, điều kiện sống tôi có thể chi tiểu Đường Đậu, chắc chắn không tốt bằng nhà họ Phó, nhưng tôi sẽ dùng toàn bộ tình yêu thương để chăm sóc con bé, tôi.”

Cô vẫn chưa nói xong, người đàn ông liền ngắt lời, “Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ cho cô cơ hội này?”

Người phụ nữ này, bây giờ cứ mở miệng là quyền nuôi dưỡng tiểu Đường Đậu, sao nào, muốn đem con gái hoàn toàn rời xa thế giới của anh sao?

Mộ Vi Lan siết chặt bàn tay thành nắm đấm, trong lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi, “Tôi đưa tiểu Đường Đậu đi, một là, tâm nguyện của tôi sẽ được hoàn thành, hai là, như vậy cũng có lợi cho anh.”

Ồ? Đưa tiểu Đường Đậu đi còn là vì tốt cho anh?

Người đàn ông im lặng không nói gì, một đôi mắt sau đen sắc bén giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, một hồi lâu không nói gì.

Trong lòng Mộ Vi Lan vừa bồn chồn, vừa cứng đầu nói: “Nếu như tiểu Đường Đậu ở nhà họ Phó, thì giữa anh và Hướng Nam Tây mãi mãi sẽ có một vách ngăn, hơn nữa giữa anh và Hướng Nam Tây còn có tiểu…”

Người đàn ông cầm chặt lấy cánh tay của cô, ôm cô vào trong lòng, bàn tay thon dài nắm chắc vào eo sau của cô, cơ thể của hai người, giống như dính lại với nhau, mà ánh mắt, cũng tụ lại một điểm.

“Cô nghĩ tôi sẽ vì Hướng Nam Tây, mà không cần tiểu Đường Đậu nữa sao? Mộ Vi Lan, có phải cô quá tự cho là đúng rồi không?”

Tư thế thân mật như vậy, khiến cho cô đỏ cả mặt, tim cũng đập nhanh hơn, “Tôi… tôi đây là vì tốt cho anh, nếu như tôi đưa tiểu Đường Đậu đi, thì anh có thể đem toàn bộ tình yêu thương cho Hướng Nam Tây và…”

“Kế cả cô muốn đưa tiểu Đường Đậu đi, thì tiểu Đường Đậu sẽ đồng ý sao?”

Mộ Vi Lan bỗng run rẩy, phải, tiểu Đường Đậu từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Phó, ở đây có người thân của con bé, có ông nội và bố yêu thương chiều chuộng nó, cô đối với tiểu Đường Đậu mà nói, chỉ là một người không thân thiết đột nhiên bước vào cuốc sống của nó mà thô…

Phó Hàn Tranh nhìn vào bộ dạng cô khăng khăng muốn đưa tiểu Đường Đậu đi, cái ngòi lửa ở trong lòng, hoàn toàn bị châm cháy!

Cô đang chìm đắm trong trầm tư, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông đột nhiên lại gần, cô vẫn chưa kịp đẩy anh ra, đôi môi bống nóng lên, người đàn ông chiếm lấy đôi môi mềm mại của cô.

“Á.”

Mộ Vi Lan định đẩy anh ra, ai ngờ người đàn ông này nâng cả người cô lên, đè cô lên trên bàn làm việc.

Đôi môi mỏng của người đàn ông đè lên môi của cô, từng câu từng chữ lên tiếng, “Cô muốn đưa tiểu Đường Đậu rời xa tôi, rời xa nhà họ Phó, chuyện này, cô đừng có hòng.”

Đợi đến lúc Mộ Vi Lan ý thực được cơn tức giận của Phó Hàn Tranh, người đàn ông đã dùng lực cắn một cái lên trên cổ của cô, vào lúc người đàn ông muốn lột quần áo trên người cô ra, cô hoàn toàn hoảng loạn.

“Phó Hàn Tranh… không được đâu…

đây là phòng làm việc…’ Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, “Lần trước ở văn phòng không phải cô rất nhiệt tình sao?”

Ánh mắt sâu lắng của anh đem theo sự chế giễu và sỉ nhục.

Lần trước là vì bị ma nhập, nhưng lần này không tình nguyện, cảm giác chuyện này hoàn toàn biến chất rồi.

Mộ Vi Lan càng thêm kháng cự, “Tôi không muốn… anh bỏ tôi ra…!”

Động tác của Phó Hàn Tranh vô cùng mạnh mẽ, anh trước giờ đòi lấy tuỳ tiện, đồ vật muốn có, người muốn có, mà vẫn chưa có được, thì lòng cao ngạo và tôn nghiêm trời sinh của anh, không cho phép anh thất bại bất kì người nào và việc gì, những thứ không đạt được, vậy thì phải tiêu diệt.

“Mộ Vi Lan, nhân lúc tôi vẫn còn hứng thú với cơ thể của cô, thì hãy khiến cho tôi vui vẻ, nói không chừng sau này tôi sẽ để cô nhìn ngó tiểu Đường Đậu nhiều hơn đấy!”

Mộ Vi Lan tức đến bật khóc, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào anh, nhưng anh lấy tiểu Đường Đậu ra để ép cô, cô vừa rơi nước mắt, vừa run rẩy bắt đầu cởi cúc áo của mình ra, “Chẳng phải anh muốn cái này sao, dù gì thì tôi cũng không còn sạch sẽ nữa rồi, có cho thêm anh mấy lần nữa cũng chả saol”

Không sạch sẽ? Cô cho rằng lên giường vài lần với anh, là không sạch sẽ rồi sao?

Phó Hàn Tranh nổi cơn tức giận, hoàn toàn mất đi hứng thú, cho đến khi Mộ Vi Lan hai tay chủ động ôm lấy cổ của anh, Phó Hàn Tranh liền chau mày tức giận hất tay của cô ra.

Mộ Vi Lan không hề phòng bị, cộng thêm cả không có điểm chống đỡ, bị anh đẩy như vậy, ngay lập tức cả người ngã từ trên bàn làm việc xuống đất, hai tay theo phản xạ chống xuống đất, cánh tay bị thương kia bị đập xuống đất, vết thương cứ như thế mà bị va đập mạnh, đau đến nỗi khiến cho toàn thân cô tê liệt, vết thương đó ngay lập tức hở ra, máu chảy nhuốm đầy ra tấm băng gạc.

Phó Hàn Tranh nhìn thấy vậy, muốn cúi người ôm cô lên, nhưng lại vì cơn tức giận trong lòng, mà kìm nén lại.

Mộ Vi Lan hai mắt đỏ hoe, vịn vào bàn, khó khăn bò từ dưới đất lên, vào lúc cô bó quần áo lại rời đi, Phó Hàn Tranh cuối cùng cũng không chịu được, liền kéo cô vào trong lòng, rồi giữ chặt cô lên sofa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK