Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 739:

 

Nhạc huyện, trường tiểu học Thanh Phong.

 

Sơn Thành ba tháng nay tuy rằng sáng sớm và chiều tối vẫn còn chút hơi lạnh của mùa xuân nhưng vạn vật vẫn đã khôi phục rồi. Kiều Lạc dạy xong tiết cuối cùng, cô ôm cuốn sách bước ra khỏi phòng học bỗng nhiên gặp phải học sinh nam lớp bên cạnh đang cầm trên tay trên tay một bó hoa dại đưa cho Kiều Lạc: “Cô Kiều, đây là của thầy Hà tặng cho cô”

 

Kiều Lạc có chút ngẩn ngơ nhận lấy bó hoa xong nam sinh lại nói: “Cô Kiều, thầy Hà nhất định là rất thích cô!”

 

Kiều Lạc có chút lúng túng, tức giận trừng mắt nhìn nam sinh nói: “Gon nít đừng có nói bậy, mau thu dọn sách vở rồi về nhà ăn cơm đi”

 

Cậu bé hoàn thành xong nhiệm vụ liền vừa đi vừa nhảy chạy về lớp học. Kiều Lạc nhìn bó hoa trong tay, ôm sách định trở về kí túc xá của giáo viên thì bị nghe thấy một giọng nam ở phía sau gọi cô: “Cô Kiều”

 

Hà Vận đi đến cười hỏi: “Cô Kiều, chắc cô vẫn chưa ăn tối phải không? Chúng ta có thể cùng đi không?”

 

Kiều Lạc nhẹ nhàng từ chối: “Hay là thôi đi, tôi muốn đem sách về kí túc xá rồi nghỉ ngơi một lát, bây giờ tôi không đói. À đúng rồi, cảm ơn hoa của anh tặng, trông rất đẹp đó.”

 

Hà Vận và Kiều Lạc đều là giáo viên hỗ trợ thời gian đến đây gân như là cùng một lúc. Hà Vận tính tình trầm ổn, nho nhã lễ độ cùng Kiều Lạc đến với nhau đều rất tốt. Kiều Lạc cũng nhận ra tình ý của anh ấy đối với mình. Cô không phải không muốn tiếp nhận tình cảm mới, chỉ là cô thật sự không hợp để đón nhận một người mới Hà Vận gãi gãi đầu, cười nói: “Cũng không phải là hoa hồng gì, chỉ là hoa dại hái trên núi, tôi còn sợ cô sẽ ghét bỏ.”

 

“Làm sao có thể, hoa dại thì cũng là hoa, hơn nữa là hoa dại ở trên núi cũng đâu kém hoa hồng đâu”

 

Hà Vận và Kiều Lạc cùng nhau đi về hướng kí túc xá của giáo viên.

 

Hà Vận nhìn khuôn mặt dịu dàng thanh thoát của Kiều Lạc, nhịn không được lấy dũng khí hỏi: “Cô Kiều, chắc là cô chưa có bạn trai đâu nhỉ?”

 

Kiều Lạc lắc đầu, thành thật nói: “Không có, tôi bây giờ chỉ có một mình”

 

“Vậy cô có thể làm bạn gái của tôi không?”

 

Kiều Lạc ngừng bước, quay người lại nghiêm túc nhìn Hà Vậi Hà, tôi bây giờ đúng thật là đang độc thân, nhưng tôi có thai rồi”

 

Hà Vận đột nhiên ngẩn ra: “Cô cô nói cái gì?”

 

Kiều Lạc theo bản năng đưa tay lên sờ chiếc bụng vẫn chưa lớn lên của mình, hạ tầm mắt xuống, đáy mắt xẹt qua một tia ấm áp nói: ” Tôi và ba của đứa bé chia tay rồi, nhưng sau khi chia tay tôi mới phát hiện ra bản thân đã mang thai.”

 

Xung quanh bỗng chốc trở nên yên lặng. Kiều Lạc nở một nụ cười nói: “Có phải anh cảm thấy chuyện này rất cẩu huyết không? Và còn cảm thấy tôi không giống như những gì anh nghĩ?”

 

: “Thầy Hà Vận bị tin tức này dọa đến trở tay không kịp đưa tay lên vò tóc, có chút rối rắm nói: “Tôi chỉ là không ngờ tới tôi không có nghĩ cô tệ đến vậy, tôi chỉ là có một chút bất ngờ”

 

“Tôi không giống cô gái yên bề gia thất mà anh nghĩ, tôi đã từng trải qua một đoạn tình cảm không được tốt cho lắm. Bây giờ trong bụng tôi còn có một sinh mệnh nhỏ, vậy nên chúng ta không hợp nhau, là tôi không xứng với anh, anh không cần cảm thấy áy náy”

 

“Cô Kiều, tôi tôi không có ý đó, tôi thật sự rất thích cô. Đúng rồi, chuyện cô có thai, ba của đứa bé có biết không?”

 

Kiều Lạc cười nhạt, lắc đầu: “Anh ấy không biết.”

 

“Vậy cô không có ý định nói cho anh ấy biết sao?”

 

“Tôi và anh ấy đã kết thúc rồi, đứa trẻ là của tôi, không có quan hệ gì với anh ấy, anh ấy không cần phải biết”

 

Đáy mắt Hà Vận xẹt qua một tia kinh ngạc, Kiều Lạc đột nhiên chú ý đến anh: “Có phải tôi dọa anh sợ rồi không?”

 

“Tôi chỉ là không ngờ rằng, cô trông có vẻ rất yếu đuối vậy mà lại có dũng khí và quyết tâm lớn như vậy, làm mẹ đơn thân thật sự rất cực khổ đó: “Tôi biết”

 

Hà Vận trầm mặc một lúc lại hỏi: “Cô nếu đã mang thai rồi thì tại sao vẫn muốn đến dạy hỗ trợ?”

 

Kiều Lạc hà tâm mắt xuống nhìn chiếc bụng của mình nói: “Trước khi tôi đến đây vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của nó.”

 

Sau khi về đến kí túc xá, Kiều Lạc kết nối cả nửa ngày mới kết nối được wifi, internet ở đây rất chậm, thường xuyên bị rớt mạng không được ổn định cho lắm, vậy nên Kiều Lạc cũng không thường xuyên lên mạng, chỉ mỗi buổi tối lên xem blog gì đó, thời gian online cũng rất ngắn.

 

Cô mở laptop lên, vừa đăng nhập vào blog liền nhận được tin nhắn của Q tiên sinh. Q tiên sinh nói chỉ đơn giản là thích những tấm ảnh của cô chụp nên mới theo dõi cô. Vì phép lịch sự, Kiều Lạc trả lời lại hai từ “Cảm ơn” Kiều Lạc không có ý định đợi đối phương trả lời, cảm thấy cuộc trò chuyện này đã kết thúc rồi, vừa đúng lúc muốn thoát ra khỏi box chat thì đối phương gần như trả lời lại ngay lập tức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK