Chương 92
Từ Khôn đang định bước vào thang máy lập tức chìa tay che lên mắt của mình!
“Cái đo… Boss, tôi không nhìn thấy gì đâu, hai người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi..”
Từ Khôn giơ tay muốn ấn nút cho cửa thang máy đóng lại, Phó Hàn Tranh liền đứng thẳng người, một tay vòng qua, quay người giơ một cánh tay dài chắn cửa thang máy lại, lạnh lùng trả lời Từ Khôn một câu, “Cậu nghĩ tôi bây giờ còn có hứng để tiếp tục không?”
“..”
Từ Khôn vỗ vỗ lên miệng, Boss sau này sẽ không vì chuyện này mà ghi thù, rồi gây khó dễ cho anh đấy chứ!
Phó Hàn Tranh thu lại ánh mắt để nhìn Mộ Vi Lan mặt đỏ ửng vẫn đang ở trong thang máy, điềm đạm lên tiếng, “Còn không ra à, muốn để tôi bế cô ra sao?”
Mặt của Mộ Vi Lan lại càng đỏ hơn, ai, ai muốn anh bế chứ!
Từ Khôn lập tức cười xoà nói: “Boss, cơm trưa đã được đặt rồi, ở trong văn phòng của anh, phần dành cho hai người.”
Cái câu nói “phần dành cho hai người” cuối cùng, là một ý ngầm, đến cả ánh mắt cũng có một ý khác.
Mộ Vi Lan đi theo sau Phó Hàn Tranh, một trước một sau bước vào văn phòng tổng giám đốc.
Trên bàn trả ở bên cạnh sofa, được đặt hai phần cơm, những món ăn đầy đủ hương vị màu sắc, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho người ta cử động ngón tay.
Mộ Vi Lan sớm đã đói bụng rồi, ngồi trên sofa nhìn vào những món ăn ngon miệng kia, vào lúc đang cầm đũa lên chuẩn bị ăn một bữa cơm ngon lành, Phó Hàn Tranh liền từ phía bàn làm việc cầm đến một chùm chìa khoá, ném vào trước mặt cô.
“Đây là cái gì?”
Mộ Vi Lan vừa quay sang nhìn, là chìa khoá của xe BMW.
“Nếu cô tham gia cuộc thi thiết kế là vì lấy tiền thưởng để mua xe, bây giờ tôi mua xe cho cô rồi đấy, cô có thể rút khỏi cuộc thi rồi.”
Mộ Vi Lan chau mày, cô tưởng rằng Phó Hàn Tranh lúc vừa nãy ở trong thang máy đã nghe hiểu ý của cô, và cũng đã không phản đối việc cô tham gia cuộc thi thiết kế nữa, nhưng cô không ngờ rằng, người đàn ông này lại cố chấp như vậy.
Mộ Vi Lan không thèm chạm vào chiếc chìa khoá xe đó, đem bát đũa trong tay đặt lên trên bàn trà, thẳng thắn từ chối: “Nếu như anh tặng xe cho tôi, là vì ngăn cản tôi tham gia cuộc thi thiết kế, vậy thì tôi sẽ không cần chiếc xe này nữa, Phó Hàn Tranh, tôi có lí tưởng riêng của tôi, nếu như anh thực sự là vì tốt cho tôi, vậy thì xin anh đứng nhúng tay vào chuyện này, cuộc thi thiết kế lần này, tôi nhất định sẽ tham gia.”
Người phụ nữ này, còn cố chấp hơn anh.
Phó Hàn Trinh từ trong ví tiền lấy ra một tấm thẻ ngân hàng bạch kim bản giới hạn, ném vào trước mặt cô, “Tấm thẻ này không có giới hạn số dư:.”
Cô cầm tấm thẻ ngân hàng lên, dùng lực đập lên người anh, đứng bật dậy chuẩn bị rời khỏi văn phòng, người đàn ông chìa tay nắm chặt lấy cổ tay của cô, chau mày, con mắt đen nháy sâu lắng khoá chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, “Định đi đâu?”
Mộ Vi Lan mím môi lại, “Tổng giám đốc Phó, tôi no rồi, cơm trưa anh tự tận hưởng đi.”
Cô hất tay của anh ra, bước chân nhanh đi ra khỏi văn phòng.
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ngân hàng nằm dưới góc chân và chiếc chìa khoá xe ở trên bàn, cười lạnh lùng một tiếng.
Không cần thẻ ngân hàng không giới hạn số dư, cũng không cần xe của anh tặng, lại cứ muốn tham gia cái cuộc thi thiết kế gì kia, đầu óc của người phụ nữ này rốt cuộc là chứa cái gì vậy!
Chỉ vì số tiền 3 tỷ rưỡi đo?
Hay là nói, cô thực sự muốn qua đêm cùng với Kỳ Ngạn Lễ?
Phó Hàn Tranh tức tối đến nỗi ngột ngạt lồng ngực, mặt nặng trĩu gọi đi một cuộc điện thoại.
Hướng Nam Tây đang ăn cơm trưa không ngờ rằng vào giờ này, Phó Hàn Tranh sẽ gọi điện thoại đến cho cô, liền mừng rỡ nghe máy.
“Hàn Tranh? Anh đã ăn cơm chưa? Có muốn tôi qua đó ăn cùng anh không?”
“Không cần đâu, tôi ăn rồi.”
Phó Hàn Tranh liếc nhìn vào số đồ ăn chưa hề động đũa ở trên bàn, cơn tức trong người lại càng dâng lên.
“Vậy… anh gọi điện thoại cho tôi là…”
“Trước kia cô đề nghị người chiến thắng cuộc thi thiết kế tranh hoạt hình Á Hoa, sẽ được nhận giải thưởng là 3 tỉ rưỡi, tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, đây chỉ là một cuộc thi nhỏ, thậm chí còn không tính là cuộc thi, xoá bỏ hạng mục giải thưởng, cứ coi như không có giải thưởng gì hết, bọn họ cũng phải cố gắng hết sức, tiền lương của thợ vẽ tranh gốc ở bộ thiết kế cao như vậy, cũng không phải là cho không.”
“Như vậy à?”
Hạng mục giải thưởng chỉ là chuyện nhỏ, Phó Hàn Tranh trước giờ làm việc mạnh mẽ, nhân viên có năng lực của Phó thị mỗi năm chỉ là khen thưởng cũng đã đủ nhiều rồi, giải thưởng so với tiền lương một năm của nhân viên trong công ty cũng chỉ là bình thường, chỉ là lần này, Phó Hàn Tranh sao lại chỉ vì hạng mục giải thưởng 3 tỉ rưỡi cỏn con, lại có lòng gọi điện thoại cho cô, bảo cô xoá bỏ nó?
Những chuyện vặt như này, trước giờ Phó Hàn Tranh vốn dĩ sẽ không quản.
Vả lại, nếu cái giải thưởng này sớm đã được truyền ra ngoài, bây giờ lại thu hồi, e là sẽ tạo thành những lời đồn nhảm, khó mà giải thích.
“Hàn Tranh, chỉ là, cái hạng mục này sớm đã được truyền ra ngoài rồi, nếu như lúc này thu hồi lại, e là sẽ có người đồn đại linh tinh, nói Phó thị không giữ chữ tín”
Phó Hàn Tranh điềm đạm lên tiếng, “Cái hạng mục này ai cũng có thể đạt được, trừ Mộ Vi Lan ra.”
Hướng Nam Tây đơ ra, ngay lập tức tâm trạng trở nên rất tốt, cười nói: “Được, vậy thì cứ làm theo anh nói.”
Sau khi cúp máy, Hướng Nam Tây đắc ý mím môi lại.
Ý của Hàn Tranh là, lần này bất luận như thế nào, cũng không thể để Mộ Vi Lan chiến thắng trong cuộc thi?
Vậy cô còn sợ cái gì, đến cả Hàn Tranh cũng đứng về phía cô, giúp cô gạt bỏ Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan này, chắc chắn rất nhanh thôi sẽ bị đuổi khỏi Phó thị.
Nhà họ Giản.
Giản Triết vừa về đến nhà, thì nhìn thấy ông Giản ủ rũ chán nản.”
“Bố, bố sao thế?”
Vừa nghe thấy tiếng của Giản Triết, vẻ ảm đạm trong mắt của ông Giản bỗng sáng lên, “A Triết, mấy ngày nay con đi làm hoà với Uyển Yêu, rốt cuộc đã có kết quả chưa?”
Giản Triết cau mày lắc lắc đầu, “Bố, con thấy con và Uyển Yêu chắc là hết rồi.”
“Con. con và Thẩm Uyển Yêu không thể cứ như thế mà chia tay được, Giản thị chúng ta bây giờ đã sắp không chống cự được nữa rồi, nếu như không có công ty khác giúp đỡ, thì Giản thị chúng ta sẽ đóng cửa đấy.”
Giản Triết sắc mặt trắng bệch, “Bố, tình hình của công ty sao lại nghiêm trọng như vậy chứ? Bố, sao bố không nói cho con biết sớm hơn?
“Bố nói cho con biết thì có tác dụng gì không? Nói cho con, nếu như làm lộ đến phía của Uyển Yêu, bố sợ bên đó sẽ huỷ hôn, nhưng tận mắt nhìn thấy các con đã làm đám cưới rồi, kết quả giữa chừng lại xuất hiện con bé Mộ Vi Lan huỷ hoại đám cưới của các con, nếu như con không kết hôn được với Uyển Yêu, thì mẹ con Thẩm thị chắc chắn sẽ không giúp đỡ nhà họ Giản đâu, càng không ra tiền để giúp Giản thị bước qua khó khắn. A Triết à, con xem, Giản thị sắp phải phá sản rồi.”
“Bố, con sẽ đi cầu xin Uyển Yêu một lân nữa, cô ấy nhất định sẽ không nhẫn tâm chứng kiến nhà chúng ta phá sản đâu! Bố cứ chờ mà xem, con đi ngay đây!”
Vào lúc Mộ Vi Lan chuẩn bị tan làm, thì nhận được một cuộc điện thoại của Giản Triết.
Cô ban đầu không muốn nghe, tình nghĩa với Giản Triết sớm đã đi đến đoạn kết vào ba năm trước rồi, nhưng điện thoại reo rất lâu, Mộ Vị Lan vẻ mặt nặng tiữu vẫn là nghe máy.
“Cậu chủ Giản, xin hỏi anh có việc gì?
“Vi Lan…
Mộ Vi Lan đơ người ra, bởi vì Giản Triết ở đầu dây bên kia, đem theo sự khóc lóc.
“Wi¡ Lan… anh và Uyển Yêu xong hết rồi, bây giờ công ty nhà anh sắp phá sản rồi, anh đi cầu xin Uyển Ước giúp đỡ Giản thị, nhưng Uyển Yêu lại không màng đến tình cảm hằng ngày của anh với cô ấy, cô ấy còn nói một đồng cũng sẽ không cho anh mượn, không biết tại sao bây giờ tất cả ngân hàng đều không chịu cho nhà anh.vay tiền nữa…”
Mộ Vi Lan không ngờ rằng có một ngày, Giản Triết và nhà họ Giản sẽ sa sút thành bộ dạng như này, “Anh gọi điện thoại nói những thứ này với tôi để làm gì? Đối với tôi mà nói, bây giờ anh càng sa sút, thì tôi càng thấy vui, anh đừng quên rằng, lúc đầu anh đã đối xử với tôi như thế nào.”
Bây giờ Giản Triết rơi vào cái kết cục này, cũng là trừng phạt đúng tội.
Giản Triết lắc lắc đầu, “Không, anh gọi điện thoại cho anh không phải là muốn cầu xin em giúp đỡ, anh đã đi đến bước đường cùng rồi, nhưng trước khi anh đi, vẫn muốn nối với em một lời xin lỗi”
Trước khi đi? Anh muốn tự sát?