Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 881:

 

Nguyệt Như Ca thấy đối phương kiên trì như vậy thì cũng không dông dài, dây dưa nữa.

 

“Nếu ông chủ của các anh đã có hứng thú với tôi như vậy, thì tôi đành đi gặp vậy”

 

“Mời cô đi bên này”

 

Quản lý sòng bạc đưa Nguyệt Như Ca và Diệp Tinh Nam đi ra khỏi sòng bạc.

 

Ở phía sau sòng bạc có một căn biệt thự rất lớn.

 

Nguyệt Như Ca cùng với Diệp Tinh Nam vừa mới đi vào biệt thự liền đã nhận ra được biệt thự không thích hợp.

 

Đột nhiên bốn phía phóng ra rất nhiều ám khí bản về phía hai người bọn họ, cả Nguyệt Như Ca và Diệp Tinh Nam đều có động tác rất nhanh nhẹn, nhanh chóng né tránh được.

 

Nguyệt Như Ca hừ lạnh một tiếng: “Ông chủ muốn mời kẻ hèn này uống trà hay là muốn lấy mạng của kẻ hèn này? Dù sao thì tôi cũng đã cống hiến cho sòng bạc của các anh nhiều tiền như vậy, vậy mà cách tiếp khách quý của sòng bạc các anh lại chính là như thế này?”

 

“Bộp bộp bộp.”

 

Trên tầng, đột nhiên vang lên một tràng tiếng vỗ tay.

 

Nguyệt Như Ca và Diệp Tinh Nam ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông có dáng người cao lớn, đứng thẳng như ngọc, khuôn mặt anh tuấn, đang đứng yên tĩnh ở trên tầng. Áo trắng quần đen, vô cùng đẹp trai, mặt mày còn có một chút gian ác. Người đàn ông lững thững bước xuống tầng.

 

Diệp Tinh Nam không khỏi nhìn đến ngây ngốc: là đẹp trai quá đi”

 

Nguyệt Như Ca trực tiếp vỗ lên đầu đồ đệ một cái, nhỏ giọng răn dạy: “Có bản lĩnh một chút đi, đừng để bị mê hoặc, người đàn ông này không dễ đối phó đâu”

 

Người đàn ông đưa đôi mắt đào hoa nhìn về phía Nguyệt Như Ca: “Gô thật là dũng cảm đấy, vậy mà dám trộm thẻ của anh Hàn đến sòng bạc tiêu một khoản tiền lớn như vậy, cô không sợ anh Hàn phái người đến bắt cô, rồi băm cô ném vào sông Hàn làm mồi cho cá sao?”

 

“Anh Ca, anh ta thật Cả người Diệp Tinh Nam run cầm cập: “Gay go rồi, xem ra tên này là cùng một nhóm với Hàn Chiến!”

 

Nguyệt Như Ca cười nhạt: “Cho nên anh là bởi vì Hàn Chiến nên mới mời tôi uống trà?”

 

“Đem thẻ của anh Anh Hàn ra đây, tôi sẽ để cho hai người được toàn thây”

 

Nguyệt Như Ca nhếch đôi môi đỏ mọng: “Tôi không trộm thẻ của Hàn Chiến”

 

Người đàn ông bật cười: “Có kẻ trộm nào thừa nhận bản thân mình trộm đồ chứ? Nhưng mà, tên trộm cô vậy mà có thể trộm được đồ từ trong tay của anh Hàn, thì thứ nhất phải là vô cùng dũng cảm, thứ hai phải rất thông minh lanh lợi, mưu kế có thừa. Nhưng mà cô lại không phải là đồ ngốc, có một việc duy nhất tôi nghĩ không ra là, tại sao cô lại muốn cầm thẻ mà cô trộm được đến một nơi công khai như sòng bạc để đánh bài?”

 

“Bởi vì là chính bản thân tôi cho phép”

 

Bỗng nhiên có một giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau.

 

Nguyệt Như Ca quay đầu nhìn, thì thấy Hàn Chiến mặc một chiếc áo gió màu đen, khoác ánh trăng đi đến.

 

Phong Triệt nháy nhìn thấy Hàn Chiến, ánh mắt lóe lên: “Anh Hàn, ngọn gió nào đã đưa anh đến đây vậy?”

 

Khi Hàn Chiến đi đến bên cạnh Nguyệt Như Ca, thấy cô ăn mặc rất mỏng manh, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc và một chiếc áo len.

 

Bây giờ đã là mùa đông lạnh, vừa rồi khi anh ta tới sòng bạc, vừa xuống xe liền cảm thấy cái lạnh của mùa đông ở Hàn thành.

 

Hàn Chiến cởi chiếc áo gió đen của mình và khoác lên vai Nguyệt Như Ca.

 

Nguyệt Như Ca khẽ cau mày: “Tôi không lạnh.”

 

“Mặc áo vào.”

 

Mệnh lệnh của Hàn Chiến không chen vào được, tứ phía ngoài hai người bọn họ còn có những người khác, Nguyệt Như Ca cũng lười tỏ ra đạo đức giả với anh ta, vừa mới từ sòng bạc thân thể ấm áp đi ra, hiện tại trong biệt thự thoáng đãng này quả thực có chút lạnh lão.

 

Mặc áo thì mặc áo thôi.

 

Hành động này của Hàn Chiến trong giây lát khiến Phong Triệt còn cho rằng Nguyệt Như Ca là tên ăn trộm thật sự rất sốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK