Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 57

Tiểu Đường Đậu nắm lấy tay Mộ Vi Lan, rồi bước tới nắm lấy tay của Phó Hàn Tranh, cô bé đem hai tay của hai người đan vào nhau, cười hớn hở và nói: “Ba người chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi!”

Đôi tai của Mộ Vi Lan vừa đỏ vừa nóng, cô không dám nhìn Phó Hàn Tranh, cho đến khi Tiểu Đường Đậu tò mò nhìn vào vết cắn trên ngón tay của Phó Hàn Tranh, cô bé nhíu mày lo lắng hỏi: “Bố, tay của bố làm sao thế? Có phải lại bị con mèo hoang cắn rồi không?”

Mộ Vi Lan liếc xuống, vết cắn trên tay anh là do cô cắn.

Phó Hàn Tranh nhìn Mộ Vi Lan, và nói với Tiểu Đường Đậu: “Con mèo hoang này rất hung dữ, vuốt ve nó vài cái nó sẽ dựng lông cắn người”

Khóe miệng Mộ Vi Lan khẽ giật, cô có như vậy sao?

Rõ ràng là anh có “mưu đồ bất chính”

Tiểu Đường Đậu chớp chớp mắt và gật đầu: “Lần trước con mèo hoang cắn cổ bố, lần này lại cắn tay bố. Bố, sau này con sẽ không nuôi mèo nữa, con nuôi chó có được không?”

Phó Hàn Tranh ngồi xổm xuống, anh đưa tay xoa đầu cô bé và nói: “Nuôi chó tốt, chó có thể nuôi dưỡng tình cảm. Còn mèo ấy hoàn toàn không có lương tâm, con đối với nó tốt, nó cũng sẽ bỏ nhà ra đi, còn động tý là cắn người”

Mộ Vi Lan cảm thấy kỳ lạ khi nghe những lời đó. Đợi đến khi cô phản ứng lại, anh đã dắt Tiểu Đường Đậu chuẩn bị xuống nhà ăn tối rồi. Mộ Vi Lan đi theo anh, khi đi đến bên cạnh Phó Hàn Tranh, cô dùng một giọng rất nhỏ mà chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Tôi không phải là mèo hay chó, ai đối với tôi tốt, tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với người ấy.”

Ví dụ như Tiểu Đường Đậu, cô có thể cảm nhận thấy cô bé thực sự thích cô, cũng thực sự quan tâm cô. Đôi lúc cô còn nghĩ, nếu ngày nào đó cô không còn đóng giả làm vợ chồng với Phó Hàn Tranh nữa, cô có thể sẽ không nỡ rời xa Tiểu Đường Đậu.

Sau bữa tối, Phó Chính Viễn đưa Tiểu Đường Đậu và Tiểu Hàm đi chơi điện tử. Phó Hàn Tranh đi xử lý nốt một số công việc chưa hoàn thành. Trong phòng khách ngoài người làm ra thì chỉ còn lại Hướng Nam Tây và Mộ Vi Lan.

Hướng Nam Tây ngồi trên ghế sofa, cô ta vừa uống trà hoa hồng vừa xem những bức ảnh mới rửa hôm nay.

Mộ Vi Lan không muốn đối đầu trực tiếp với cô ta, cô đang chuẩn bị lên lầu thì bị Hướng Nam Tây gọi lại.

“Vi Lan, hôm nay Hàn Tranh và tôi tham gia lớp học của Tiểu Hàm, chụp rất nhiều ảnh, cô có muốn xem không?”

Đôi mắt của Mộ Vi Lan khẽ rung động: “Không cần, cô tự xem đi, tôi không cần xem cuộc sống giả tưởng của người trong ảnh.”

Nụ cười trên khuôn mặt Hướng Nam Tây đột nhiên cứng lại: “Cô có ý gì thế? Cô tưởng rằng bây giờ cô đã giữ chặt Hàn Tranh rồi sao?”

Mộ Vi Lan mỉm cười quay lại: “Tôi không giữ được Phó Hàn Tranh, nhưng dù thế nào anh ấy và tôi bây giờ cũng là vợ chồng”

“Cô đừng tưởng tôi không biết cô và Hàn Tranh chỉ là vợ chồng giả! Hai người chưa hề đăng ký kết hôn, bố sớm muộn cũng sẽ biết việc này! Còn cô, chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Phó!”

Mộ Vi Lan đang muốn đáp trả, nhưng điện thoại trong túi cô đột nhiên reo lên.

Cô lấy điện thoại ra và nhìn, người gọi đến là Thẩm Uyển Yêu.

Cô cau mày, cầm điện thoại đi thẳng ra ban công rồi mới nghe máy.

“Cô gọi điện cho tôi làm gì?”

“Ây da, chị, chị vừa mở miệng đã nóng giận như thế để làm gì. Em đến để mời chị tham dự hôn lễ ngày mai của em và Giản Triết, chị sẽ đến chứ?”

Mộ Vi Lan không muốn đi, nhưng cô lại muốn phá hoại hôn lễ của Giản Triết và Thẩm Uyển Yêu để trả thù hai người!

“Được, ngày mai tôi sẽ đến tham dự hôn lễ đúng giờ!”

Thẩm Uyển Yêu cười đắc ý: “Vậy em đợi chị nhé.” Hôn lễ ngày mai, Thẩm Thu chắc cũng sẽ tới. Mẹ con Thẩm Thu thích nhất là phô trương, chắc chắn sẽ mời rất nhiều khách và người thân bạn bè tới. Vậy thì cô sẽ đến làm náo loạn, khiến cho họ không còn mặt mũi nào nữa!

Sau khi Hướng Nam Tây lên phòng ngủ, cô ta gọi điện cho thám tử tư.

“Điều tra về con gái mẹ kế của Mộ Vi Lan, Thẩm Uyển Yêu.”

Chuyện của gia đình họ Mộ, Hướng Nam Tây đã điều tra rõ ràng khi Mộ Vi Lan mới đến nhà họ Phó. Người xưa đã có câu, kẻ thù của kẻ thù không chừng có thể là bạn.

Mộ Vi Lan và Thẩm Uyển Yêu không độ trời chung, nếu cô ta lợi dùng Thẩm Uyển Yêu để hủy hoại Mộ Vi Lan, cô ta sẽ không cần làm bẩn tay mình cũng có thể diệt được Mộ Vi Lan. Và về phía Hàn Tranh cũng sẽ không khó để giải thích.

Mộ Vi Lan đi đến trước cửa phòng sách của Phó Hàn Tranh, cô do dự một lúc rồi mới gõ cửa đi vào.

Nhìn thấy anh đang tập trung làm việc, cô nhẹ nhàng bước tới, đang lưỡng lự không biết phải mở lời ra sao. Người đàn ông đang cúi đầu đột nhiên mở miệng: “Có việc gì?”

“À, tối mai tôi có chút việc phải làm, tôi có thể về nhà muộn một chút được không?”

Người đàn ông tay cầm bút máy khựng lại một chút, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên và cũng không nói lời nào.

Cô cắn môi và tiếp tục nói: “Ngày mai Thẩm Uyển Yêu kết hôn. Mặc dù tôi và cô ta không cùng cha cùng mẹ, nhưng ít nhất cũng là chị của cô ta trên danh nghĩa, tôi cần phải có mặt…

“Cô muốn tham dự hôn lễ, hay là muốn cướp chú rể?”

Câu hỏi của anh khiến cô sững sờ: “Anh yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không cướp chú rể!”

Đồ đàn ông cặn bã như Giản Triết, tặng cô cô cũng không thèm!

Phó Hàn Tranh không đáp lại, Mộ Vi Lan tưởng rằng anh không đồng ý, cô vô thức đưa tay kéo tay áo anh: “Tôi chỉ đi một lát, tôi chắn chắn sẽ trở về trước tám giờ tối!”

Bữa tiệc cưới thường được bắt đầu lúc giờ mười tám phút, cô làm loạn một hồi, lâu nhất đến bảy giờ là có thể trở về rồi. Về đến nhà họ Phó tám giờ, chắc là không có vấn đề gì.

Người đàn ông cúi nhìn, nhìn tay cô đang năm lấy tay áo anh, đôi mắt đen của anh khế nheo lại, im lặng vài giây rồi dặn dò: “Nhớ về sớm, tối mai là sinh nhật của Tiểu Đường Đậu.”

“Sinh nhật của Tiểu Đường Đậu?”

Người đàn ông nghe thấy giọng điệu ngạc nhiên của cô, anh ngước lên nhìn: “Có vấn đề gì không?”

Lế nào cô ấy đã phát hiện ra rằng sinh nhật của Tiểu Đường Đậu trùng với ngày đứa bé mà ba năm trước cô đã sinh ra?

Mộ Vi Lan mỉm cười và lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút không đúng lúc lắm. Nhưng mà tối mai tôi sẽ cố gắng về sớm, chắc là có thể giúp Tiểu Đường Đậu tổ chức sinh nhật.”

Phó Hàn Tranh nhíu mày, cô quả nhiên là không để tâm đến đứa bé ba năm trước cô sinh ra. Đến ngày quan trọng như thế cũng không nhớ.

“Vậy anh làm việc tiếp đi, tôi đi ra ngoài đây.

Cô vừa quay người đi, Phó Hàn Tranh đứng dậy gọi cô lại: “Mộ Vi Lan”

Cô giật mình: “Hả?”

Anh đột nhiên gọi tên cô nghiêm túc như thế, cô thực sự không quen.

Người đàn ông trầm ngâm nhìn cô: “Tối mai, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

“Bây giờ…không thể nói được sao?”

Cô không hiểu, có chuyện gì mà bây giờ không thể nói được? Cứ phải đợi đến tối mai?

“Tối mai tôi và Tiểu Đường Đậu sẽ đợi cô về nhà”

Giọng nói của anh quá nghiêm túc, nhưng câu nói này vẫn có phần ấm áp, khuôn mặt của Mộ Vi Lan bất chợt nóng lên, cô nhìn anh và nói: “Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK