Chương 450
Cuộc đua nhanh chóng bắt đầu, vòng tiếp sức đầu tiên là do phụ huynh chạy, khi tiếng còi vang lên, Mộ Vi Lan nhìn thấy Phó Hàn Tranh và Cổ Tôn Ngộ ngang tài ngang sức, bỏ xa các bậc phụ huynh khác chạy phía sau, hai người gần như cùng lúc trao dùi cui cho hai đứa trẻ.
Trên đường chạy, Tiểu Đường Đậu nằm lấy dùi cui, ngắm thắng đường về đích, trên mặt tràn đầy vẻ bướng bỉnh và không chịu thua.
Cổ Đình Xuyên vừa chạy vừa nhìn Tiểu Đường Đậu, khẽ khịt mũi.
Phó Mặc Trành muốn chạy về nhất như vậy sao?
Cổ Đình Xuyên chạy phía trước, nhưng khi liếc nhìn Tiểu Đường Đậu chạy phía sau, cậu bé lại không no.
Nếu cậu chạy về nhất, Tiểu Đường Đậu chắc chắn sẽ lại khóc ầm ĩ. Cổ Đình Xuyên lắc đầu, thôi bỏ đi, nhường vị trí nhất cho cô đi Mẹ nói đúng, là đàn ông phải nhường con gái. Tiểu Đường Đậu thấy Cố Đình Xuyên ở phía trướcchạy chậm lại, cô bé lập tức đuổi theo, chạy thẳng về đích, cô bé rất vui sướng.
Yeah! Cuối cùng cô cũng chạy thắng được Cổ Đình Xuyên!
Dưới sân khấu, hai ông bố nhìn nhau sững sỡ.
Cổ Tồn Ngộ cười tít mắt: “Xem ra con trai tôi thích con gái anh.”
Phó Hàn Tranh ra vẻ tự hào: “Tất nhiên, con gái tôi rất được lòng người khác.”
Cổ Tồn Ngộ khịt mũi: “Đồ khoe khoang”
Khi Tiểu Đường Đậu chạy tới, cô bé nhào vào lòng Phó Hàn Tranh: “Bố, con được giải nhất rồi! Con giỏi không!”
Cô bé mỉm cười tít mắt ôm lấy cổ Phó Hàn Tranh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tự hào.
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên mặt con gái: “Đường Đậu của chúng ta giỏi nhất.
Khi Cổ Đình Xuyên bước đến, Cổ Tôn Ngộ liếc nhìn con trai và khẽ nói: “Lần sau thua có trình độ hơn chút, con nhường như thế, con gái người ta có cảm kích không?”
Cổ Đình Xuyên: “
Bố đã nhìn ra hết rồi!
Cổ Tồn Ngộ bước lên khán đài, Cổ Đình Xuyên chạy theo sau: “Bố, hồi đó bổ theo đuổi mẹ con như thế nào vậy?”
Đã kết hôn ba năm rồi, mẹ đến giờ vẫn giống như một cô gái trẻ nhìn bố đầy ngưỡng một Bố thật là lợihai!
Cổ Tồn Ngộ liếc nhìn con trai: “Muốn biết à?”
Cổ Đình Xuyên nghiêm túc gật đầu.
Ánh mắt Cổ Tồn Ngộ lóe lên một tia ranh mãnh: “Trong vòng một tháng đừng đến gõ cửa phòng bố mẹ vào buổi tối, bố sẽ nói cho con biết.”
Cổ Đình Xuyên: …
Bố thật sự nghĩ cậu là trẻ con không hiểu chuyện sao?
Tối nào bố và mẹ cũng đều trốn cậu, vụng trộm để tạo ra em trai và em gái!
Nếu em trai và em gái sinh ra, chẳng phải cậu sẽ không còn được cưng chiều nữa sao Không, bây giờ vẫn chưa có em trai và em gái, cậu đã không còn chỗ đứng nào trước mặt bố, đợi khi có em trai và em gái, vậy cậu chỉ có thể dựa tường mà thôi! “Không nói thì không nói, hừ, con đi hỏi mẹ!” Cổ Đình Xuyên ngẩng cao đầu, chạy lên khán đài. Mộ Vi Lan và Hòa Tuệ nhìn hai đứa trẻ chạy vã mồ hôi, hai người lấy khăn giấu lau mồ hội cho chúng.
Phó Hàn Tranh cũng lại gần, chỉ tay lên trán: “Bà xã, anh cũng đổ mồ hôi.”
Mộ Vi Lan liếc nhìn trán anh: “Làm gì có mồ hôi đâu.”
Phó Hàn Tranh cầm lấy tay đang cầm khăn giấy của cô: “Ai nói không có mồ hôi.
Mộ Vi Lan bất lực, đành phải giúp anh lau.Người đàn ông này, anh không phải Tiểu Đường Đậu, đã bao nhiêu tuổi rồi còn làm nũng như vậy.
Cổ Tồn Ngộ cũng ghé sát Hòa Tuệ và nói: “Bà xã, anh cũng đổ mồ hôi rồi.”
Hòa Tuệ………
Hai người đàn ông này, làm nũng cái gì vậy chứ.
Hai gia đình đưa hai đứa trẻ đi ăn cùng nhau. Tất nhiên người lớn luôn hỏi bọn trẻ muốn ăn gì trước.
Cổ Đình Xuyên không nói, chủ động nhường quyền cho Tiểu Đường Đậu.
Tiểu Đường Đậu mở to mắt, đột nhiên ghé vào tai Cổ Đình Xuyên và thì thầm: “Đồ đáng ghét, mình muốn ăn KFC, nhưng bố mình không cho mình ăn, cậu muốn ăn KFC không?”
Cổ Đình Xuyên khẽ cau mày, đồ ăn nhanh KFC có gì ngon đâu chứ Nhưng mà, Cổ Đình Xuyên vẫn nói với người lớn: “Bố mẹ, chú Phó, cô Mộ, chúng ta đi ăn KFC đi! Con muốn ăn KFC!”
Tiểu Đường Đậu mừng thầm trong lòng.
Bốn người lớn đưa hai đứa trẻ đến cửa hàng KFC. Tìm một chiếc bàn lớn và ngồi xuống.
Mộ Vi Lan ngồi lại chăm sóc cho hai đứa trẻ, ba người còn lại đi gọi đồ ăn.
Mộ Vi Lan mỉm cười vui vẻ nói: “Đường Đậu, thật ra con nói với Đình Xuyên con muốn ăn KFC phảikhông?”
“Cổ Đình Xuyên cũng muốn ăn KFC! Cổ Đình Xuyên, cậu cũng muốn ăn KFC phải không?” Tiểu Đường Đậu chu miệng hỏi Cổ Đình Xuyên đang ngồi đối diện.
Cổ Đình Xuyên hất mặt lên: “Ai thích ăn KFC chứ.”
Mộ Vi Lan nhìn hai đứa trẻ trông rất yêu thương nhau, trong lòng cô rất vui.
Khi ba người lớn kia mang thức ăn đến, bày đầy một bàn bánh hamburger và gà chiên, còn có súp rau, khoai tây nghiền, kem, đều là những món yêu thích của bọn trẻ.
Bốn người lớn cũng ngồi ăn một ít, dù sao đồ ăn nhanh KFC cũng khá ngon, ai cũng có thể ăn, mùi vị của KFC rất phổ biến, rất ít người không thích ăn hoặc không ăn được.
Tiểu Đường Đậu muốn ăn tương cà, Mộ Vi Lan xé một gói tương cà đưa cho cô bé, cô bé vừa ăn khoai tây chiên vừa chấm tương cà, tương cà dính bẩn đầy miệng nhưng trông rất đáng yêu.
Cổ Đình Xuyên lại bắt đầu trêu chọc cô bé: “Hahahahaha, Phó Mặc Trành, cậu mau soi gương đi!”
Tiểu Đường Đậu cau mày, lấy điện thoại của Phó Hàn Tranh để soi, miệng cô bé dính đầy tương cà, cô bé vội vàng nói: “Mộ Mộ, miệng..mau lau miệng!”
Mộ Vi Lan lấy khăn ướt lau cho cô bé, cô bé còn dùng lưỡi liếm tương cà bên khóe miệng. Mộ Vi Lan vừa lau sạch miệng cho Tiểu Đường Đậu, Cổ Đình Xuyên đột nhiên bóp một ít tương cà ra tay và quệt lên mặt Tiểu Đường Đậu.
“Hhahahaha, cậu lại thành Phó Mặc Trành bẩn thỉu rồi!”
Tiểu Đường Đậu khịt mũi: “Không chơi với cậu nữa!”
Hai đứa trẻ trêu đùa nhau, sau khi ăn uống no xong, hai đứa trẻ ra khu cầu trượt trong KFC chơi.
Buổi chiều hai đứa trẻ không phải đi học, sau cuộc thi chạy buổi sáng là được nghỉ rồi.
Buổi chiều tình cờ đi ngang qua cổng trường đại học Bắc Thành, đúng lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, và đây lại là trường cũ Mộ Vi Lan nên bốn người lớn dắt hai đứa trẻ con đi dạo trong trường học.
Trong trườn ‹hông khí mùa hè rất ngào ngạt, cây Viên tỏa bóng mát xanh, trên sân iếng chơi bóng rổ và cả tiếng cổ. : bóng rổ qua hàng rào.
Tiểu Đường Đ Mộ Một Mẹ nhìn anh kia đẹp trai chưa ki” — ˆ ˆ Mộ Vi Lan: “Tuệ Tử, cậu nhìn cậu bé vừa ghi bàn _. kia có giống nam khôi trước kia của trường chúng ta _ không?”
hộ … Hòa Tuệ: “Ôi cha, giống thật đấy! Đẹp trai quá!”
Ba người đàn ông đứng sau nhìn họ không nói nên lời.
Cố Đình Xuyên tò mò liếc nhìn người trong sân bóng rổ và nói: “Bố, chủ Phó, con thấy mấy người đó không đẹp trai bằng ba chúng ta!”
Cố Tồn Ngộ nhìn người phụ nữ đang phấn khích xem bỏng rổ, ánh mắt lóe lên một tia sáng: “Bệnh mê trai của mẹ con lại tái phát rồi, phải chữa trị”
Phó Hàn Tranh lãnh đạm nói: “Đám người trong sân bóng rổ này kỹ năng quá kém, tư thế cũng xấu.”
Cố Tồn Ngộ: “Đồng ỷ*