Chương 168
Đêm hôm khuya khoắt, Phó Hàn Tranh vẫn luôn không nghe thấy động tĩnh gì bên phòng khách, nhớ ra người phụ nữ đó tối nay không ăn gì, liền chau mày lại, cuối cùng không yên tâm, sải chân đi sang phòng khách.
Đẩy cửa phòng khách ra, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Vi Lan. Phó Hàn Tranh ở trong phòng khách tìm một vòng vẫn không thấy, khi đi vào trong phòng tắm, thì nhìn thấy người phụ nữ yếu ớt bị ngất xiu dưới sàn nhà lạnh lẽo ở trong góc.
Con mắt đen nháy của Phó Hàn Tranh bỗng co lại, đi lên phía trước ôm cô lên. “Tiểu Lan!”
Phó Hàn Tranh vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhợt nhạt không có một chút màu máu nào của cô, nhưng người phụ nữ trong lòng vẫn không có bất kì phản ứng gì, giống như đã chết thật. Phó Hàn Tranh ôm cô dậy, sau khi ôm lên giường, anh vừa gọi điện thoại cho Giang Thanh Việt, vừa giơ tay sờ lên trán của Mộ Vi Lan. Lòng bàn tay cảm nhận được một cảm giác nóng ran.
Đảng chết, người phụ nữ này lại đang sốt cao như vậy! Sau khi cuộc gọi được kết nối, Giang Thanh Việt đang trực bệnh viện, “Alo, Hàn Tranh à?”
“Bây giờ cậu có tiện đến Tiên Thuỷ Vịnh một chuyển không?”
Hạ Tuyết Tinh từ phòng bên cạnh bước vào, rất không biết quan sát, liên chạy đến kéo Phó Hàn Tranh làm nũng nói: “Hàn
Tranh! Anh đêm khuya còn ôm cô ta làm gì thế! Cô ta chắc là vì lừa anh đến đây nên mới cổ giả vờ bị ốm! Anh tuyệt đối đừng bị cô ta mê
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Phó Hàn Tranh, hiện lên vẻ hung ác nham hiểm, “Cút, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!” Hạ Tuyết Tinh sững sờ, khó hiểu nhìn anh, xoa bụng ỷ lại nói: “Em không đi đâu, anh dựa vào cái gì mà em đi, trong bụng em còn có con của anh “Con?” Phó Hàn Tranh thẳng thắn nói, “Tôi còn chưa chạm vào thì sao cô lại mang thai đứa con của tôi được?”
Hạ Tuyết Tinh vô cùng kinh ngạc, “Anh, anh… sao anh “Cô nghĩ rằng tôi thực sự sẽ bị thủ đoạn hèn hạ như này lừa sao? Nếu cô còn không đi, thì tôi sẽ không ngại báo sát bắt cô
Ánh mắt đó, giọng điệu đó của Phó Hàn Tranh, cũng không phải là đang đùa, Hạ Tuyết Tinh bị doạ đến nỗi chân tay mềm nhũn, nếu như người đàn ông này thực sự là vì chuyện trước kia cô ta hạ thuốc anh mà canh cánh trong e là sẽ chặt đứt cổ của cô ta mất!
Hạ Tuyết Tinh bị doạ cho hết hồn, vội vàng chạy khỏi căn phòng, khi chạy đến cửa, thì quá phải Giang Thanh Việt. Giang Thanh Việt chau mày, xách hộp y tế bước vào, điềm đạm lên tiếng nói: “Chuyện gì thế?”
Phó Hàn Tranh chau mày nhìn vào người phụ nữ trên giường, là cô ấy bị sốt rồi.” Giang Thanh Việt lấy ra cái nhiệt kế, quay sang nhìn Phó
Hàn Tranh, nói: “Hay là cậu làm đi, đặt nhiệt xuống dưới nách của cô ấy.” Phó Hàn Tranh mím môi gật đầu, vừa chạm vào cánh tay của Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan kháng cự, “Đừng chạm vào, Phó Hàn Tranh anh cút.”
Tay cầm cái nhiệt kế của Phó Hàn Tranh, hơi hơi đơ ra. Giang Thanh Việt sâu nhìn anh, trêu chọc nói: “Xem ra lòng oán hận của bệnh nhân đối với cậu rất sâu
Phó Hàn Tranh không thích bị từ chối, càng không thích bị Mộ Vi Lan từ chối, chia tay giữ chặt lấy đôi tay nhỏ đang vùng vẫy của cô, bàn tay to luồn vào trong áo của cô, đặt cái nhiệt kế xuống dưới nách cô.
Giang Thanh Việt hơi hơi mỉm cười, biết ý không nói gì, chí nói: “Người khiến cho cậu gấp gáp gọi tớ đến cửa trong đêm hôm khuya khoắt như này, tớ còn tưởng chỉ có tiểu Đường Đậu, từ nay về sau, xem ra lại có nhiều hơn một người rồi?”
Phó Hàn Tranh im lặng, không phủ định, ánh mắt sâu lắng, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ yếu ớt năm trên giường.
Mộ Vi Lan trong cơn ngủ mê, vừa lạnh vừa nóng, thay phiên lần nhau.
Trong cơn hốt hoảng, dường như có một cánh tay thon dài mạnh mẽ nâng cả cơ thể yếu ớt của cô lên.
Nhưng cô nghĩ, người này chắc chắn không phải là Phó Hàn Tranh.
Nước mắt, từ khoé mắt rơi xuống, có khóc trông rất đau lòng rất dữ đội, thậm chí còn nấc nhẹ.
Tiếng khóc nhỏ bé đó, khiển cho Phó Hàn Tranh tâm trí hỗn loạn, không kiềm được phải giơ tay, giúp cô lau đi nước mắt. Sau khi lấy nhiệt kế ra, Giang Thanh Việt nhìn, nói: “39 độ, vẫn may, là tớ đem thuốc đến, cậu cho cô ấy uống chút thuốc, tối nay toát mồ hôi, thì chắc sẽ không sao đâu. Nếu như lo lång, thì ngày mai có thể đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa”
Sau khi Phó Hàn Tranh đưa Giang Thanh Việt rời khỏi phòng ngủ, Giang Thanh Việt liền có ngầm ý quay đầu nhìn vào trong phòng, nói: “Không cần tiền nữa đầu, cậu quay lại chăm sóc cô ấy đi, bị sốt khó chịu lắm. Cô ấy… chính là mẹ ruột của tiểu Đường Đậu đúng không?”
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh bong chuyển động, sau đó điểm đạm “Ừm” một tiếng. Vào lúc Giang Thanh Việt quay người rời đi, Phó Hàn Tranh đột nhiên lên tiếng hỏi: “Uống nước ép bưởi với dùng thuốc tránh thai có ảnh hưởng gì không?”
Mắt của Giang Thanh Việt sáng lên, nhìn anh nói: “Khả năng rất lớn sẽ khiến cho thuốc tránh thai mất đi tác dụng, dùng nhiều cách này sẽ làm cho phụ nữ mang thai.”
Sau khi Giang Thanh Việt đi, Phó Hàn Tranh trở lại phòng, ôm Mộ Vi Lan về lại phòng ngủ chính.
Rồi lại lấy hộp y tế ở dưới nhà lên, cầm vào bàn tay bị bóng của cô, bắt đầu giúp cô bôi thuốc.
Nếu như cô chịu cúi đầu, thì anh hà tất phải dùng Hạ Tuyết
Tinh kích cô?
Cô vì anh mà bị ốm, nhưng Phó Hàn Tranh lại không hề cảm thấy thoải mái chút nào, khi nhìn thấy cô ngất xiu ở dưới sàn nhà trong phòng tắm, trong lòng vô cùng đau nhói và lo lãng.
Anh cuối cùng vẫn là mềm lòng, nhưng cô thì sao, đối với anh, chỉ là giả dối thôi sao?
Phó Hàn Tranh trước giờ căm hận người khác lừa dối anh, nhưng đối với Mộ Vi Lan, lại không thể ra tay, dung túng cô lừa dối anh hết lần này đến lần khác. Anh rõ ràng từ rất sớm, đã bắt đầu nghi ngờ cô, nhưng lại hết lần này đến lần khác không muốn suy nghĩ nhiều.
Sau khi Phó Hàn Tranh cho Mộ Vi Lan uống thuốc giảm sốt, cô bắt đầu toát mồ hôi, trên trán, dưới cổ, toàn là mồ hội nóng
Cô hôn mê dựa vào trong một lồng ngực dễ chịu, cô không còn sức lực để mở mất ra nhìn xem người đang ôm cô là ai, chi muốn ngủ một giấc thật sâu.
Người đàn ông củi đầu nhìn xuống người phụ nữ bé nhỏ ngoan ngoãn lạ thường ở trong lòng, cơn tức giận và bất bình của lúc trước, vào giây phút này, lại có dấu hiệu tiêu tan thành mây khói.
Nếu như cô cứ ngoan ngoãn như này, thì anh cũng sẽ không ngại để cô tiếp tục lừa gạt.
Có điều chỉ là một con chip mà thôi, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, nếu cô muốn, thì cô cứ việc lấy đi. Nghĩ như vậy, Phó Hàn Tranh ôm chặt người phụ nữ ở trong lòng, cui dầu hôn lên trán và môi của cô.
Buổi sáng hôm sau, thím Lan dẫn tiểu Đường Đậu đến biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh.
Tiểu Đường Đậu gõ cửa phòng ngủ bịch bịch bịch, “Bổ ơi! Mộ Mộ ơi! Hai con sâu lười! Mau dậy đi thôi!”
Thím Lan đuổi theo, giơ tay bịt chặt lấy miệng của tiểu
Đường Đậu, “Bà cô của tôi ơi, bố con đang ngủ với Mộ Mộ, con đừng làm phiền bọn họ, bây giờ vẫn còn sớm mà!” Tiểu Đường Đậu vùng vẫy, đẩy tay của thím Lan ra, “Không mà, thím Lan, con muốn gọi bố và Mộ Mộ dậy ăn sáng cùng con!”
Phó Hàn Tranh ở trong phòng ngủ, bị tiểu Đường Đậu làm cho thức giấc, nhìn vào người phụ nữ vẫn đang ngủ say ở trong lòng, cúi đầu lấy trán nhẹ nhàng chạm vào trán của cô.
May quá, giảm sốt rồi.
Vào lúc Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng rút cánh tay phải bị Mộ Vi Lan đè lên ra, bả vai phải có chút té, nhưng anh không quan tâm, ngồi dậy mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Khi mở cửa phỏng ngủ ra, tiểu Đường Đậu kích động chìa bàn tay nhỏ ra, “Bổ ơi, bế!” Phó Hàn Tranh tối hôm qua đưa tiểu Đường Đậu đến nhà họ Phó ở một tối, biết tiểu Đường Đậu nhớ anh, nên liên ngồi xổm xuống bế con bé lên. Tiểu Đường Đậu tuy rất nhẹ, nhưng khi Phó Hàn Tranh ôm con bé, cánh tay phải lại đau nhói lạ thường.
Thím Lan phát hiện ra điều lạ thường, lo lắng hỏi: “Cậu chủ ba, cậu không sao chứ?”
“Không sao, chắc là vết thương cũ ở cánh tay phải vẫn chưa khỏi.”