Chương 312
Mộ Vi Lan tắm rửa, vừa ăn sáng xong, điện thoại cô đồ chuông, người gọi điện đến là thím hai.
Nhìn màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi, cô ngây người giây lát, sao bỗng dưng thím hai lại gọi điện thoại cho cô?
Sau khi nghe điện thoại, Mộ Vi Lan vừa muốn chào hỏi vài câu, Triệu Nhàn đã lạnh lùng nói: “Ra ngoài gặp mặt đi, ta sẽ gửi địa chỉ đến
Mặc dù cô không hay gặp Triệu Nhàn, nhưng lần trước đến nhà Phó Chính Huy làm khách, cô cũng đã nói chuyện với Triệu Nhàn.
Triệu Nhàn là một người rất dịu dàng, đối xử với cô và Phó Hàn Tranh cũng rất lịch sự và hòa nhã. Nhưng giọng điều khi gọi điện thoại cho cô hôm nay không chỉ lạnh lùng, mà còn rất cứng nhắc, như một giọng điệu ra lệnh, thậm chí đến phép lịch sự cơ bản cũng không có. Mộ Vị Lan không để tâm, cô chỉ nghĩ chắc là Triệu Nhân có việc gì gấp, giọng điệu của cô vẫn rất ôn hòa
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Vì Lan nhận được điề chỉ do Triệu Nhân gửi đến. Trên đường đi, cô tự hỏi Triệu Nhàn thay đổi thái độ với cô liệu có phải là vi Triệu Nhàn đã biết Phó Chính Huy định chia một nửa tài sản của mình cho cô không?
Nghĩ như vậy có vẻ hợp lý hơn nhiều, dù sao thì bỗng dưng chồng của mình lại chia một nửa tài sản cho một người không có liên quan gì, là ai cũng đều không vui thôi.
Đến quán trà, Mộ Vi Lan đọc tên Triệu Nhàn, người phục vụ dẫn cô vào phòng bao.
Trong phòng bao, Triệu Nhàn đã ngồi đó đợi cô, sắc mặt không được tốt lắm.
Sau khi Triệu Nhàn bảo người phục vụ lui ra ngoài, Mộ Vị Lan bước tới, mìm cười chào hỏi: “Thim hai, thím hẹn cháu ra đây có việc gì vậy?”
Triệu Nhân vẫn lạnh lùng nói: “Ngồi xuống nổi chuyện”
Mộ Vi Lan gật đầu, ngồi đối diện với bà ta.
Triệu Nhân nhìn cô nói: “Hôm nay ta tìm cô đến đây là có chuyện rất quan trong muốn nói cho cô biết
Thim hai muốn nói đến việc chủ hai chia tài sản cho cháu phải không?”
Mộ Vị Lan không né tránh vấn đề này, mà trực tiếp nói: “Thim hai yên tâm, cháu sẽ không nhận bất cứ tài sản nào của chủ hai. Mặc dù đến giờ cháu vẫn không hiểu vì sao chủ hai lại quyết định chia một nửa tài sản cho cháu, nhưng bất kể là vì lý do gì, cháu cũng sẽ không nhận. Kể cả chủ hai có muốn cho, cũng phải cho Hàn Tranh, hoặc là Tiểu Đường Đậu, dù thế nào cũng không đến lượt cháu.”
Triệu Nhàn cười khẩy: “Cô biết thể là tốt rồi.”
Mộ Vi Lan mím môi, không nói gì, và uống một ngụm trà. “Nhưng lẽ nào cô không tò mò tại sao Phó Chính Huy lại chia cho cô một nửa tài sản à?”
Mộ Vi Lan khẽ cau mày, cảm thấy bất an: “Tại sao chứ?”
“Tôi thật sự không ngờ, sau hơn hai mươi năm, vẫn còn có thể gặp được con gái của bà ta”
Con gái của bà ta?
Mộ VÌ Lan càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng: “Thím hai, rốt cuộc thím có ý giải “Mẹ cô, Lam Tinh là người tình của chồng tôi. Hừ, mẹ cô đã chết rồi, còn sai cô đến bên cạnh chồng tôi để tranh giành với tôi và Giai Giai. Tôi thật sự hân mẹ con cô
Bàn tay cầm tách trà của Mộ Vì Lan run rẩy.
Cô sững sờ nhìn Triệu Nhàn: “Thím hai, thím, rất cuộc thim có ý gì?”
Triệu Nhàn chăm chú nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh: “Tôi có ý gì, cô còn không hiểu hay sao? Có ai lại đề tài sản của mình cho một người không có quan hệ máu mủ gì không? Làm từ thiện ít nhất cũng phải có mục đích chính đáng, Phó Chính Huy quyết định để lại nhiều tài sản cho cô như vậy, cô chưa từng nghĩ ông ấy là gì của cô à?”
Mộ Vi Lan cảm nhận rõ trái tim mình đập thình thích.
Sau vài giây, cô mìm cười nói: “Thim hai, thim đừng đùa kiểu này với cháu. Cháu và chủ hai làm sao có thể có quan hệ máu mủ được. Bố cháu yêu thương cháu như thế, nếu cháu là con gái của người khác, tại sao ông ấy còn nuôi cháu chứ?”
Mô Vị Lan chỉ cảm thấy khó tin và càng không thể tin được, và trong lòng có cực kỳ chống đối mối quan hệ này. “Tôi không biết tại sao bố cô lại nuôi cô, nói không chừng có thể là do Lam Tịnh đã mê hoặc bố cô, dù sao năm đó không phải bà ta cũng dụ dỗ quyền từ chồng tôi như vậy sao? Đối với bà ta, những thủ đoạn này chỉ là diễn lại trò cũ mà thôi, không có gì là cả
Mộ Vị Lan nắm chặt tách trà, có chút tức giận: “Mong thím đừng bôi nhọ mẹ cháu, bà ấy đã qua đời rồi.”
“Hừ, nếu bà ta không phải là kẻ thứ ba, tôi có cần phải bôi nhọ bà ta không?”
“Mẹ cháu không thể nào làm người thứ ba của ai cả, cháu cũng không thể có quan hệ huyết thống với chủ hai!”
Triệu Nhàn cười nhạo: “Xem ra cô vẫn không tin. “Tất nhiên là cháu không tin rồi. Nếu chủ hai thật sự là bố của cháu, tại sao chú ấy không nói cho cháu biết?”
Trong chuyện này có quá nhiều kế hở.
Triệu Nhàn chế giễu nói: “Làm sao ông ấy dám nói cho cô biết được chứ. Ông ấy muốn giấu tất cả mọi người đem theo bí mật này vào trong quan tài. Nếu ông ấy nói cho cô biết, cô là con gái ruột của ông ấy, vậy cô và Hàn Tranh chính là anh em họ. Những mục cười là bay giờ cô và Hàn Tranh lại là vợ chồng, ông ấy sợ cô và Hàn Tranh hận ông ấy. Vì thế ông ấy làm sao có thể nói cho hai người biết chuyện này được chứ Cả đời Phó Chính Huy đều là kẻ nhút nhát, năm đó ông ấy và Lam Tịnh cùng nhau chạy trốn, thà rằng ông ấy đi và đừng bao giờ quay trở lại còn tốt hơn. Nhưng mà ông ấy đã quay trở lại, ông ấy từng vì Lam Tịnh mà bà rơi vợ của mình. Sau đó ông ấy là bỏ rơi Lam Tịnh, cô có biết tại sao không? Đó chính là quả báo đẩy, quà bảo cho việc mẹ cô làm kẻ thứ ba.”
Mộ Vi Lan siết chặt nắm tay, cô run rẩy, các khớp ngón tay tái nhợt.
Cô nghiến răng, một lúc lâu sau cô mới binh tĩnh nói: “Thim hai, thím nói đủ chưa?”
“Tất nhiên là chưa. Thật ra ban đầu tôi không ghét cô, cô là vợ của Hàn Tranh, chúng ta là họ hàng, sao tôi có thể ghét cô được chứ. Nhưng khi tôi biết cô là con gái của chồng tôi và người phụ nữ khác, cô có biết tôi ghét cô đến mức nào không? Tôi tự hỏi tại sao cô không bị thiêu chết trong đám lửa đó, nếu có thật sự chết trong trận hỏa hạn đó, cho dù tôi phải ngồi tù cũng không sao, tôi chỉ muốn con gái mình được sống vui vẻ hạnh phúc. Vì sự xuất hiện của cô, tôi không vui cũng không sao, nhưng Giai Giai cũng bắt đầu không vui, Mộ VỊ Vị Lân, tại sao cô lại là con gái của Lam Tinh” Mộ Vị Lan hít một hơi thật sâu và nói: “Thim thật sự nhằm lần rồi, cháu không phải con gái của chủ hai và cháu cũng không thể nào là con gái của chú ấy Cháu có bố, bố cháu là Mộ Quang Khánh “Người mà cô luôn miệng nói là bố có nhóm máu A. Chắc hẳn ông ấy cũng chưa từng nói cho cô biết rằng mẹ của cô, Lam Tịnh cũng là nhóm máu A phải không?”
Đôi mắt của Mộ Vi Lan run rẩy dữ dội, sao có thể như vậy được chứ…Cô biết Mộ Quang Khánh là nhóm máu A, nhưng cô luôn nghĩ mẹ cô là nhóm máu B, vì vậy sinh ra cô mới là nhóm máu AB.
Mộ Vi Lan kinh ngạc nhìn Triệu Nhàn, miệng không ngừng lầm bầm: “Không thể nào, thím chắc chắn nhầm rồi.”
Cô có thể tin lời của Triệu Nhàn rằng mẹ cô từng có mối quan hệ với Phó Chính Huy, nhưng cô không bao giờ tin cô sẽ là con gái của Phó Chính Huy. “Tôi biết rõ nhóm máu của chồng mình nhất. Cô biết không, nhóm máu của ông ấy và cô giống nhau, đều là nhóm máu AB
Mộ Vị Lan cắn môi và cố gắng mìm cười: “Vậy thì đã sao chứ, trên đời này có biết bao nhiêu người có nhóm máu AB. Chẳng lẽ cứ ai có nhóm máu AB sẽ đều là con gái của chủ hai a?”
“Cô có ngụy biện cũng vô ích. Phỏ Chính Huy đã âm thẩm đi làm xét nghiệm DNA rồi, tôi đã nhìn thấy kết quả DNA trong két sắt ở phòng làm việc của ông ấy. Có thể nhóm máu của hai người chỉ là trùng hợp, vậy lẽ nào kết quả so sánh DNA của hai người cũng là trùng hợp sao?”