Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 771:

 

Bên này, trong biệt thự Vịnh Thiển Thủy.

 

Tiểu Đường Đậu cầm máy tính bảng rồi đẩy cửa phòng đọc sách ra: “Bố ơi, Bây giờ bố rảnh không? Đến chơi trò chơi với con đi.”

 

Tiểu Đường Đậu mang một chiếc dép nhỏ hình vịt vàng chạy tới. Khi cô bé leo lên đùi Phó Hàn Tranh ngồi, tay nhỏ liền đụng phải con số “178” trên màn hình điện thoại của Phó Hàn Tranh rồi gửi qua.

 

Bên kia, Kỳ Ngạn Lễ cho rằng Phó Hàn Tranh muốn mười bảy tỷ rưỡi: “Cậu đang ức hiếp người quá đáng đấy”

 

Chỉ một cuộc gọi điện thoại thôi mà muốn đòi anh ta mười bảy tỷ rưỡi. Phó Hàn Tranh lừa bịp tống tiền!

 

Phó Hàn Tranh ôm Tiểu Đường Đậu, anh nhìn lướt qua di động, hơi hơi nhíu mày, rồi khẽ hừ một tiếng.

 

Mười bảy tỷ rưỡi mà còn ngại nhiều, vậy thì anh sẽ khách sáo một chút: “Ngại quá, tôi muốn một trăm bảy mươi lăm tỷ”

 

Kỳ Ngạn Lễ: Phó Hàn Tranh quả là vô liêm sỉ!

 

Sau đó, Phó Hàn Tranh lại gửi một tin WeChat sang: “Cho cậu thời gian ba phút để suy nghĩ”

 

“.” Khinh người quá đáng!

 

Tiểu Đường Đậu đang ngồi trên đùi Phó Hàn Tranh download trò chơi. Cô bé oán giận nhìn Phó Hàn Tranh: “Bố ơi, trò này download chậm quá à, tận ba phút cơ!”

 

Phó Hàn Tranh sờ sờ đầu của con gái mình: “Ngoan nào”

 

Anh lại nói: “Ba phút sau trò chơi của con gái tôi bắt đầu, nếu cậu không nhanh lên thì lát nữa tôi không rảnh gọi điện thoại giúp cậu đâu”

 

Kỳ Ngạn Lễ: “… Giờ cậu gọi điện thoại đi, lát nữa tôi bảo trợ lý chuyển tiền sang cho cậu”

 

Phó Hàn Tranh đáp lại bằng một cái icon “OK”.

 

Kỳ Ngạn Lễ nhìn icon “OK” này, cách màn hình điện thoại, có xúc động muốn đánh chết tên kia.

 

Lừa cả anh em này.

 

Trong phòng đọc sách bên này, Phó Hàn Tranh vừa mới chơi xong một ván trò chơi với Tiểu Đường Đậu, còn Mộ Ví Lan đang vẽ tranh dưới lầu nhận được một tin nhắn từ ngân hàng.

 

Thẻ ngân hàng này của cô vốn là thẻ của Phó Hàn Tranh, nhưng để cho tiện nên số điện thoại liên kết là của cô.

 

Khi cô vừa thấy tin nhắn liền nhíu nhẹ mày. Cô nghĩ rằng khách hàng làm ăn của Phó Hàn Tranh chuyển nhầm.

 

Mộ Vi Lan cầm điện thoại đi lên phòng đọc sách trên lầu tìm Phó Hàn Tranh, hỏi: “Vừa rồi trong thẻ em nhận được một trăm bảy mươi lăm tỷ, có phải người ta chuyển nhầm rồi không?”

 

Phó Hàn Tranh nhìn lướt qua tin nhắn trên điện thoại của Mộ Vi Lan, nhàn nhạt cười: “Không phải chuyển nhầm, cho em làm tiền tiêu vặt”

 

“„Nhiều tiền như vậy, em tiêu vặt cũng không hết được”

 

“Đây là tiền anh kiếm ở bên ngoài, cứ dùng thoải mái, không cần phải lo lắng gì”

 

Mộ Vi Lan không hỏi sâu, nhưng cô lại cảm giác sâu sắc răng nhà tư bản kiếm tiền quá dễ dàng. Tiền thu nhập thêm bên ngoài có thể lập tức kiếm được năm ngàn vạn?

 

Trong sự nghiệp của cô cũng không có cách nào kiếm được nhiều tiền như vậy.

 

Phó Hàn Tranh ôm Tiểu Đường Đậu từ trên đùi mình xuống. Tiểu Đường Đậu nắm lấy làn váy của Mộ Vi Lan rồi nói: “Mộ Mộ, con cũng muốn có tiền!”

 

Mộ Vi Lan sờ đầu con gái mình, cười hỏi: “Được nha, Đường Đậu muốn bao nhiêu tiền?”

 

Tiểu Đường Đậu vươn một bàn tay nhỏ, “Mười tám ngàn ạ! Con muốn mua kẹo QQ để ăn!”

 

Phó Hàn Tranh cũng sờ đầu con gái rồi nói: “Đường Đậu à, bố không có mười tám ngàn.”

 

Tiểu Đường Đậu nhăn mày nhỏ lại: “Bố ơi, sao bố lại nghèo đến vậy chứ? Bố còn có tiền mua sữa cho con và em trai mà? Sữa bò cần tới ba mươi lăm ngàn lận cơ!”

 

Phó Hàn Tranh: “Bố không có mười tám ngàn, nhưng bố có rất nhiều ba trăm rưỡi nha”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK