Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1138:

 

Bảy năm này cô rất ít khi về nhà, số lân gặp nhau cũng ít vậy những nỗi nhớ người thân của cô chỉ có tăng lên chứ chẳng hề giảm đi.

 

Chuyện gì cũng sẽ thay đổi duy chỉ có máu mủ tình thân sẽ chẳng đổi thay.

 

Phó Mặc Tranh lao vào vòng tay của bố mình, hai người ôm nhau rất chặt.

 

“Bố”

 

“Đường Đậu, mừng con về nhà”

 

Phó Hàn Tranh vỗ vỗ lưng con gái, khế cười nói: “Tiểu Hằng, giúp chị con xếp hành lí lên xe đi”

 

Sau đó, anh nói với Phó Mặc Tranh: “Chúng ta nhanh về nhà thôi, ông nội và mẹ con đều đang ở nhà đợi con về ăn cơm rồi.”

 

Phó Mặc Tranh gật đầu đáp: “Vâng.”

 

Sau khi lên xe, Phó Hàn Tranh lái xe.

 

Phó Mặc Tranh và Phó Mặc Hằng ngồi ở phía sau.

 

Phó Mặc Tranh hỏi: “Sao bố lại tự mình đến đón con, để chú Lưu đến đón con là được rồi mà”

 

“Lần này khó khăn lắm con mới về nước, bố dĩ nhiên muốn đích thân đến đón con rồi”

 

Dù Đường Đậu có lớn đến mức nào, dù có là người trưởng thành hay trẻ vị thành niên thì người làm bố như Phó Hàn Tranh vẫn nhất mực yêu chiều cô.

 

Phó Mặc Hằng nhíu mi nói: “Có phải ngày đầu tiên chị biết bố chúng mình là người cuồng con gái đâu, ở nhà chị là bảo bối, em là đồ bỏ nè”

 

Phó Hàn Tranh bất lực đáp: “Phó Mặc Hăng, lúc nói chuyện con có tự vấn lương tâm mình không, bố coi con là đồ bỏ hồi nào thế?”

 

“Bố xem đi, ở nhà đồ bỏ là con, xách hành lí cho chị cũng là con, chị con đi nước ngoài bảy năm không quấy rầy cậu sống hạnh phúc của bố với mẹ con, hai người lại chuyển niềm vui cuộc sống qua chỗ con.

 

Ngày nào con cũng lắc lư qua lại trước mặt hai người, hai người lại chê con phiền. Chẳng phải coi con là đồ bỏ đó sao?”

 

Phó Hàn Tranh bật cười: “Con là con trai dĩ nhiên phải có trách nhiệm chứ: Khi hai bố con họ đang tranh cãi, bầu không khí lại trở nên thật ấm áp.

 

Tuy nhiên, Phó Hàn Tranh nhận ra Đường Đậu nói rất ít. Anh liếc mắt nhìn cô qua tấm gương chiếu hậu, thấy được ánh mắt có phần lạnh lẽo đang nhìn ra phía ngoài cửa sổ của cô.

 

Phó Hàn Tranh hỏi: “Đường Đậu, mấy năm nay con ra nước ngoài du học, có phải Bắc Thành đã thay đổi nhiều lắm rồi đúng không?”

 

Phó Mặc Tranh đáp: “Đúng vậy, có rất nhiều khung cảnh từ sân bay về đến nhà đều đã thay đổi cả rồi”

 

“Tiểu Hằng, trên xe có sữa chua với bánh mì đấy, chị con vừa xuống máy bay chắc đói rồi, con đưa cho chị lót dạ đi”

 

Phó Mặc Hằng nghe lời lôi sữa chua với bánh mì từ trong ngăn kéo.

 

xe ra: “Chị, ăn chút đi”

 

Phó Mặc Tranh tùy tỉ Phó Hàn Tranh vốn muốn hỏi lần này về nước con gái định làm gì nhưng từ gương chiếu hậu liếc thấy con gái có phần mệt mỏi nên không làm phiền nữa, để cho con gái nghỉ ngơi một lúc.

 

Chiếc Maybach đen tiến vào trong nhà họ Phó.

 

Ông cụ Phó trông ra từ phòng khách thấy xe đã lái vào trong sân liền kích động đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Tiểu Đường Đậu về rồi.”

 

Mộ Vi Lan cũng trông thấy, cười nói: “Bố, bố đừng kích động quá, cẩn thận lại tăng huyết áp. Con ra ngoài sân đón bọn họ”

 

“Đi mau, đi maul”

 

ăn vài miếng.

 

Phó Mặc Tranh vừa bước từ trên xe xuống đã được Mộ Vi Lan đi đến ôm chầm lấy.

 

“Mẹ”

 

“Đường Đậu, cuối cùng con cũng về rồi, có biết mẹ nhớ con đến thế nào không hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK