Chương 189
Phó Hàn Tranh lạnh lùng chất vấn người phụ nữ trước mặt: “Kiều Tang, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Kiều Tang bình tĩnh nói: “Mười năm trước, em rơi xuống biển. Có lẽ là do em may mắn, được người khác cứu và nhặt lại được một mạng sống. Nhưng đầu em đập vào rạn san hô dưới biển, nên khiến em mất hết trí nhớ. Em luôn điều trị ở một chỗ bác sĩ, có lẽ số phận quá kì diệu, bác sĩ của em giới thiệu một bác sĩ tâm lý tên là Hàn Linh cho em. Em đến chỗ Hàn Linh điều trị, sau khi cô ấy biết được thân phận của em, cô ấy mới nói toàn bộ sự việc cho em biết. Gần đây em mới nhớ lại được một chút ít, em quen cô Mộ là do bác sĩ Hàn giới thiệu. Lần đầu tiên em gặp cô Mộ, cô ấy đã nhận ra em là ai. Hàn Tranh, anh từng cho cô ấy xem ảnh của em à?”
“Không.”
Thấy thái độ của Phó Hàn Tranh lạnh lùng thờ ơ, Kiều Tang hỏi: “”Tối nay…có phải em đã quấy rầy đến cuộc hẹn của anh và cô Mộ không?”
Phó Hàn Tranh đứng dậy, trầm giọng nói: “Kiều Tang, anh có rất nhiều điều muốn hỏi em. Nhưng bây giờ anh có chuyện quan trọng hơn phải làm, thất lễ rồi.”
“Hàn Tranh, đợi đã.”
Kiều Tang đứng dậy đi tới trước mặt Phó Hàn Tranh, ngước mặt nhìn anh và hỏi: “Hàn Tranh, anh dường như…không hoan nghênh em trở về chút nào, có phải là em đột nhiên đến tìm anh đã khiến anh sợ hãi?”
“Kiều Tang, em còn sống, anh rất vui. Anh tin, nếu Kỳ Ngạn Lễ biết em còn sống, người vui nhất có lẽ là anh ta.”
Kỳ Ngạn Lễ?
Kiều Tang sững sờ, nhanh chóng nói: “Oh, em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng xuất hiện trước mặt Ngạn Lễ. Em, em sợ làm anh ấy sợ.”
Kiều Tang luôn gọi Kỳ Ngạn Lễ là “A Lễ”, chưa từng gọi anh ta là “Ngạn Lễ.” Phó Hàn Tranh nhớ rất rõ, bởi vì trước đây ba người họ thường xuyên ở bên nhau. Trong lòng Kiều Tang đều là Kỳ Ngạn Lễ, đến cả ánh mắt của cô cũng luôn dõi theo Kỳ Ngạn Lễ. Cô gọi tên Kỳ Ngạn Lễ một cách xa lạ như vậy, Phó Hàn Tranh đột nhiên có chút hoài nghi.
Nhưng có lẽ là do anh suy nghĩ quá nhiều. Kiều Tang mất trí nhớ, có lẽ cũng đã quên đi tình cảm của mình dành cho Kỳ Ngạn Lễ.
Dù sao thì người phụ nữ đứng trước mặt không có một điểm nào khác với Kiều Tang. Hơn nữa, khuôn mặt của cô cũng không động đến dao kéo, là một khuôn mặt vô cùng tự nhiên và tươi tắn.
Theo anh biết, Kiều Tang cũng không có chị em sinh đôi.
Khi Phó Hàn Tranh ra khỏi khách sạn Banyan Tree, anh vừa gọi điện thoại cho Mộ Vi Lan và vừa đi về phía chiếc хе.
Điện thoại gọi mãi không liên lạc được, chỉ có một giọng nữ vô cảm xúc vang lên: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..”
Sắc mặt Phó Hàn Tranh tối sầm lại, sau khi lên xe, anh lái xe trở về biệt thự Tiên Thủy Vịnh.
Trong biệt thự Tiên Thủy Vịnh, chỉ có một ngọn đèn thắp sáng trong phòng khách.
Khi Phó Hàn Tranh từ trong sân bước vào, anh gọi cô: “Tiểu Lan!”
Không có ai đáp lại, chỉ có tiếng vang đầy cô đơn đáp lại anh.
Khi Phó Hàn Tranh nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên bàn, trái tim anh bỗng trùng xuống.
Những điều “bất thường” của Mộ Vi Lan trong mấy ngày qua nhanh chóng lướt qua tâm trí của anh– Cô đột nhiên chạy đến Phó Thị ôm chầm lấy anh, nũng nịu với anh, nói nhớ anh; Tối hôm qua cô hỏi anh, nếu Kiều Tang còn sống anh sẽ có phản ứng như thế nào; Cô còn kêu anh đặt tên cho con của hai người…
Mấy hôm nay Mộ Vi Lan bất thường rõ ràng như vậy, tại sao anh lại không phát hiện ra?
Phó Hàn Tranh nắm chặt chiếc nhẫn kim cương trên tay, gân xanh nổi hết lên.
Anh gọi điện cho Từ Khôn: “Sai người đi điều tra xem Mộ Vi Lan bây giờ đang ở đâu.”
Từ Khôn ở đầu dây bên kia sững sờ, anh không ngờ rằng Mộ Vi Lan lại đột nhiên biến mất vào buổi tối…
Phó Hàn Tranh đi lên phòng ngủ trên lầu, tất cả đồ dùng hàng ngày mà cô dùng vẫn còn đó. Nhưng mà quần áo của cô đã thiếu đi vài bộ, chứng minh nhân dân và hộ khẩu của cô cũng không còn ở đó nữa.
Những dấu hiệu đó đều cho thấy Mộ Vi Lan không phải là “bỏ nhà ra đi”, cũng không phải là chơi trò mất tích, mà là thực sự định ra đi không lời từ biệt một thời gian rất lâu.
Người phụ nữ này dám bỏ đi mà không nói một lời từ biệt nào!
Rốt cuộc là vì cô không thể buông bỏ cái chết của Mộ Quang Khánh, hay là vì cô hiểu lầm mối quan hệ của anh và Kiều Tang?
Tâm trạng Phó Hàn Tranh rất phức tạp, không nói được là phẫn nộ nhiều hơn một chút, hay là…sợ hãi.
Phó Hàn Tranh ngồi xuống mép giường, giơ tay lên ấn thái dương. Anh chưa từng sợ hãi như vậy, sợ hãi mất đi một người nào đó.
Từ Khôn gọi điện lại, anh ngập ngừng vài giây rồi mới nghe máy.
“Boss, có lẽ bây giờ cô Mộ đã rời khỏi Bắc Thành rồi, nhưng tôi đã kiểm tra sân bay và bến xe cao tốc rồi, không có lịch sử mua vé của cô ấy. Có lẽ cô Mộ rời đi bằng xe khách.”
Xe khách…không cần xác nhận chứng minh thư nhân dân.
Hành động của cô rõ ràng là sợ anh sẽ đi tìm cô.
Huh, cô muốn rời xa anh như vậy?
Muốn tận tay đẩy anh đến bên cạnh người phụ nữ khác?
“Tiếp tục điều trai”
Cô coi thường anh quá rồi. Nếu anh thực sự muốn tìm cô thì vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Phó Hàn Tranh cả đêm ngủ không ngon giấc. Trong đầu anh toàn là hình ảnh của Mộ Vi Lan, làm thế nào cũng không loại bỏ được.
Trên gối vẫn còn vấn vương mùi tóc thơm của cô, trên giường là hơi thở của cô, chúng ảnh hưởng đến tâm trạng của Phó Hàn Tranh.
Sáng sớm hôm sau, dì Lan đưa Tiểu Đường Đậu đến, Tiểu Đường Đậu đeo chiếc cặp sách nhỏ và đi vào trong nhà, chớp mắt đã nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt u ám.
Tiểu Đường Đậu không biết chuyện gì xảy ra, ngay khi vào cửa, cô bé bĩu môi hỏi: “Bố! Mộ Mộ đâu! Con sâu lười này sao vẫn còn chưa dậy! Con đến đây ăn sáng! Chắc không phải là không có đồ ăn sáng chứ?”
Phó Hàn Tranh phớt lờ cô bé.
Tiểu Đường Đậu cau mày chạy tới, nghiêng mặt nhìn Phó Hàn Tranh: “Bố?
Con vẫn chưa ăn sáng đấy! Mộ Mộ đâu?”
Phó Hàn Tranh vẫn phớt lờ cô bé.
Tiểu Đường Đậu trèo lên ghế sofa, cô bé ghé sát miệng đến bên tai Phó Hàn Tranh và lớn tiếng gọi anh: “Bố! Bố có nghe thấy không!”
Tâm trạng của Phó Hàn Tranh rất tệ, anh lạnh lùng nói với dì Lan: “Dì Lan, đi làm chút đồ cho con bé ăn”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Tiểu Đường Đậu bĩu môi: “Huh, mới sáng sớm đã phớt lờ con, con cũng không thèm nói chuyện với bố nữa. Con đi tìm Mộ Mộ đây! Huhl”
Cô bé đeo cặp sách quay lưng bỏ đi, Phó Hàn Tranh nắm lấy dây đeo cặp sách của cô bé và kéo cô bé lại, không biết cơn giận từ đâu ra: “Cả ngày tìm Mộ Mộ, người ta có thèm quan tâm đến con không?”
Giọng nói của Phó Hàn Tranh rất lạnh lùng và rất lớn tiếng, cộng thêm với sắc mặt của anh rất u ám, Tiểu Đường Đậu ngước mặt nhìn anh, cô bé giật mình sợ hãi, ngay cả dì Lan cũng hoảng sợ theo.
Khi Tiểu Đường Đậu phản ứng lại, cô bé khóc ầm lên: “Bố hung dữ với con! Oa oa huhuhuuuu…Con phải đi tìm Mộ Mộ! Mộ Mộ không bao giờ không quan tâm đến con! Mộ Mộ rất thích con! Hôm qua Mộ Mộ còn đến trường thăm conl Huhuhuuuu….”
Tiểu Đường Đậu khóc rất to, Phó Hàn Tranh nghe rất bực bội, anh đặt Tiểu Đường Đậu lên ghế sofa rồi tự mình bỏ đi.
Tiểu Đường Đậu lấy tay lau nước mắt, rồi lườm Phó Hàn Tranh đang ngồi phía bên kia, cô hậm hừ lớn tiếng, nhưng anh vẫn thờ ơ. Tiểu Đường Đậu sốt ruột, cô bé đeo cặp sách chạy lên lầu.
Phó Hàn Tranh lại kéo cô bé quay lại, sắc mặt lạnh lùng và quát cô bé: “Mộ Mộ của con đã đi rồi!”
“Bố lừa con! Mộ Mộ không đi đâu!
Mộ Mộ thích Đường Đậu nhất! Con phải đi tìm Mộ Mội Hừi”