Chương 512
Mộ Vi Lan bám trên người Phó Hàn Tranh như chuột túi con, được ôm thẳng vào phòng.
Vào đến phòng, gương mặt đang chôn vào ngực người đàn ông của Mộ Vi Lan nóng đến mức muốn phát hoả.
Cô gái nhỏ dùng nắm đấm đấm nhẹ vào ngực anh, đôi mắt ngấn nước mang theo tình ý trừng anh: “Anh đến mà không nói trước gì cả, muốn chơi đột kích à?”
Phó Hàn Tranh ôm chặt người trong lòng hơn, con ngươi sáng rực chăm chú nhìn cô nói: “So với việc nói nhớ em qua điện thoại, anh thích dùng hành động thực tế để nói với em chuyện anh nhớ em hơn.”
Mặt Mộ Vi Lan càng đỏ hơn, Phó Hàn Tranh mà nói những lời yêu thương là cô luôn dễ dàng bị trêu chọc, đôi tay cô vòng qua cổ anh, không kìm chế mà hôn lên đôi môi mỏng của anh.
“Em cũng nhớ anh…”
Giọng nói mềm mại của cô gái khiến ánh mắt của Phó Hàn Tranh trầm đi, nỗi nhung nhớ của mấy ngày xa cách bỗng nổi lên trong chốc lát, Phó Hàn Tranh ôm người trong lòng, trực tiếp ép cô trên vách tường, dùng sức đáp trả nụ hôn của cô.
Mộ Vi Lan bị anh nâng áp trên vách tường, nên cao hơn anh nửa cái đầu, tư thế này khiến nụ hôn của hai người sâu hơn.
Chỉ là nụ hôn đơn thuần này đã không đủ đã khát từ lâu, Phó Hàn Tranh trực tiếp cởi bộ váy liền trên người cô…
Một tiếng sau, trên chiếc giường lớn của phòng khách sạn, một mảng bừa bộn, áo sơ mi đen và quần tây xám của của đàn ông cùng với chiếc váy hoa voan bị vứt chung với nhau đầy mờ ám.
Bên giường, một đôi giày da màu đen của nam và một đôi giày đế bằng của nữ ngã bên cạnh.
Sắc trời tĩnh mịch bên ngoài, Phó Hàn Tranh ôm lấy cô gái nhỏ trong lòng, nhắm mắt ngủ, gương mặt bình tĩnh mà thỏa mãn.
Tuy sau khi vận động có chút mệt, nhưng Mộ Vị Lan không buồn ngủ chút nào, cô còn nhiều vấn đề muốn hỏi anh lắm.
Mộ Vi Lan ngước gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn cái cằm trơn bóng của Phó Hàn Tranh, bàn tay nhỏ vuốt vuốt gương mặt đẹp trai của anh, hỏi: “Sao đột nhiên anh lại đến? Đến để kiểm tra thật đấy à?”
Phó Hàn Tranh chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt nhìn vào gương mặt nhỏ đỏ ửng của cô, khàn giọng cười: “Xem ra bà Phó có bí mật không thể tiết lộ thật đấy nhỉ?”
Mộ Vi Lan hừm nhẹ: “Em chẳng sợ anh tra đâu nhé, trái lại là anh đó, ở Bắc Thành có nhiều cô gái thích anh như vậy, có nhân mấy ngày nay không có em rồi lén lút đến tìm anh không?”
“Sao anh không biết có nhiều cô gái thích anh như vậy thế?”
Gì mà Hướng Nam Xuyến, Hàn Linh, chắc đến giờ vẫn chưa hết hy vọng với anh, sao cô có thể không đề phòng được?
Mộ Vi Lan trực tiếp lườm anh một cái: “Ngài Phó, anh đang rải mê lực khắp nơi mà không biết đấy, thu lại cái mê lực nam tính đang lan toả vạn trượng của anh đi, nếu không sẽ đạp nát trái tim của con gái nhà người ta mất.”
Phó Hàn Tranh cười nhẹ, lúc bàn tay lớn vươn qua nắm lấy tay trái của cô vô tình động vào ngón tay bị bỏng của cô, cô đau đến nhíu mày.
Phó Hàn Tranh chau mày:“Tay em sao thế?”
Mộ Vi Lan muốn kéo tay về giấu đi, nhưng đã không kịp nữa rồi, Phó Hàn Tranh giữ chặt lấy tay cô nhìn kỹ Lông mày anh càng nhíu chặt hơn: “Sao lại bị bỏng thế?”
“Em, lúc trưa ăn cơm, vô tình bị canh nóng làm bỏng, không sao đâu.”
“Thật sao?”
Con ngươi đen láy sâu thẳm của Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm, như muốn xuyên thủng cô vậy, ánh mắt ấy quá nhạy bén sắc nhọn, Mộ Vi Lan vốn không phải đối thủ của anh.
Cô lẩm bẩm, không nhịn được nói “Ôi, thôi vậy, em nói cho anh biết, tránh sau này anh biết chuyện lại nghĩ em giấu anh, em có ý nghĩ đen tối gì đó. Nhưng mà… anh phải hứa với em, em nói ra rồi, anh không được giận đâu đấy.
Giờ cô đã gả cho anh, là người của anh, cô rất rõ thân phận của mình, hơn nữa, cô chưa từng có ý nghĩ không nên có đối với Diệp Tử Bác cả.
Phó Hàn Tranh không nói gì, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, đợi câu tiếp theo của cô.
Mộ Vi Lan cắn cắn môi, vừa nói vừa xem biểu cảm và phản ứng của anh: “Chiều nay, em gặp Tử Bác, cậu ấy cũng đến Anh du học, chắc anh cũng biết. Cậu ấy… đột nhiên cậu ấy bị sốt, cậu ấy cũng không có người thân hay bạn bè nào ở Anh, em cũng không thể bỏ mặc cậu ấy được, nếu bỏ qua quan hệ bạn bè thì giờ em còn là vợ anh nữa, anh là cậu của cậu ấy, em cũng được xem là họ hàng mà.”
Phó Hàn Tranh nhẫn nại hỏi: “Cho nên, em đã đưa nó đến bệnh viện à?”
Mộ Vi Lan lắc đầu: “Lúc đầu em muốn đưa cậu ấy đến bệnh viện, nhưng Tử Bác không muốn đi, em đành đưa cậu ấy về chung cư, sau đó thuận tiện đun nước sôi, nấu cháo, kết quả là bị phỏng tay.
Nói xong, Mộ Vi Lan như đứa trẻ làm sai, vội vàng giải thích với anh mà nói: “Nhưng mà ngoại trừ việc đưa cậu ấy về chung cư, đun nước và nấu cháo ra, em không làm gì khác hết.”
Phó Hàn Tranh nhìn cô một lúc lâu, xoa xoa tay cô, rồi vươn người qua, dùng điện thoại bàn trên tủ đầu giường gọi cho quầy tiếp tân, rồi dùng tiếng anh lưu loát nói: “Phiền mang một hộp y tế đến phòng 9011, cảm ơn.”
Tầm ba phút sau, có người gõ cửa phòng, Phó Hàn Tranh mặc tạm một bộ áo choàng tắm ra mở cửa, lấy hộp y tế.
Lấy xong, anh đến ngồi trên giường, nắm lấy tay Mộ Vi Lan, giúp cô xử lý vết bỏng.
Vết bỏng không nghiêm trọng, nhưng trông có vẻ ngày mai sẽ nổi bọt nước.
Mộ Vi Lan thấy anh không nói gì mà xử lý vết thương cho cô, càng cảm thấy không yên lòng: “Hàn Tranh, anh giận rồi hả?”
Phó Hàn Tranh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt nhìn không rõ là vui hay giận, không mặn không nhạt nói: “Nếu anh giận thì sau này em gặp chuyện tương tự sẽ mặc kệ Tử Bác à? Em có làm được không?”
“Em…”
Mộ Vi Lan do dự mất hai giây, nói: “Nếu anh không thích, thế thì cùng lắm sau này gặp tình huống tương tự, em bảo người đến chăm sóc cậu ấy nhé?”
Phó Hàn Tranh đột nhiên kéo cổ tay cô, một mạch kéo cô vào lòng.
Bàn tay to lớn của người đàn ông xoa nhẹ lên tóc cô, rồi lại nghiêng đầu hôn lên huyệt thái dương của cô, trầm giọng nói: “Anh tin em, em chăm sóc người nhà bị bệnh, anh biết ơn còn không kịp, sao lại giận được.”
Mộ Vi Lan cong cong khoé môi: “Thế thì tốt.”
“Tay em đau, thổi cho em đi.”
Cô gái nhỏ nhõng nhẽo đưa tay đến bên cánh môi mỏng của anh.
Phó Hàn Tranh hết cách rồi, vợ mình thì tự mình chiều chuộng thôi chứ sao nữa, nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của cô, nhẹ nhàng thổi.
Mộ Vi Lan dựa vào lòng anh, hai cánh tay ôm thật chặt eo anh, dùng ánh mắt chứa đầy sự ngưỡng mộ nhìn anh nói: “Hàn Tranh, đợi về nước chúng ta hôn lễ nhé.”
Sau khi cô ở cữ xong, Phó Hàn Tranh cứ kéo cô đi chạy bộ mãi, sau khi đến Luân Đôn, do không quen thức ăn mà cô ăn không nhiều, liên tiếp giảm mất mấy cân, việc mặc áo cưới chắc cũng không có vấn đề gì.
Phó Hàn Tranh không để ý lắm, dù sao đợi cô về nước cũng là chuyện rất lâu về sau, chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô.
Mộ Vi Lan thấy anh không kích động chút nào: “Có phải là anh không muốn cưới em nữa rôi không?”
“… Anh nói không muốn cưới em khi nào thế?”
“Thế sao anh có phản ứng lạnh nhạt thế?”
Phó Hàn Tranh nhìn cô, cười nói: “Đợi em về nước, ít nhất cũng là chuyện của năm sau rồi.”
Mộ Vi Lan nhẹ nhàng vứt một quả lựu đạn: “Ai bảo năm sau em mới về, mấy hôm nữa là em sẽ về Bắc Thành với anh rồi.