Chương 491
Cổ Tồn Ngô ngủ dưới sàn nhà đến nửa đêm, sau khi chắc chắn người phụ nữ nhỏ bé trên giường đã ngủ, anh nhón chân nhẹ nhàng lên giường.
Hòa Tuệ trở mình, bị anh ôm trong lòng, không phản ứng gì nhiều.
Cổ Tồn Ngộ sở chiếc hộp nhung nhỏ và mở ra, lấy chiếc nhẫn kim cương bên trong ra, nâng bàn tay cô lên và đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô.
Anh củi đầu hôn lên trán cô, kéo chăn bông và đắp lên.
Sáng sớm hôm sau, khi Hòa Tuệ tình dậy, Cổ Tồn Ngộ vẫn chưa đi làm.
Hòa Tuệ dụi mắt, thấy anh đang chống cằm nhìn cô chằm chằm
Hòa Tuệ lầm bầm: “Sao anh vẫn chưa đi làm, mấy giờ rồi?”
“Hôm nay anh muốn cùng em ăn sáng Hòa Tuệ gật đầu: “Vậy chúng ta dây di, kẻo bố lại nói em ngủ nướng.”
Cô đang định ngồi dậy, Cổ Tồn Ngô lại kéo cô lại: “Ngủ thêm một lát nữa đi, hôm nay không vội “
“Được thôi.”
Hòa Tuệ vừa đưa tay lên trán, cô cảm thấy trên ngón áp út của mình có một vật cứng.
Cô sững sờ, giơ tay ra nhìn, trên ngón áp úp đang đeo một chiếc nhẫn kim cương, có thể thấy được chiếc nhẫn kim cương có giá trị rất lớn từ những đường nét gia công và độ trong suốt của nó.
Hòa Tuệ ngây người, ngỡ ngàng quay đầu nhìn Cổ Tồn Ngô ở bên cạnh: “Anh tặng em à?”
Cổ Tồn Ngộ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen long lanh của cô, đôi môi khẽ cong lên: “Em thích không?”
Làm gì có người phụ nữ nào không thích kim cương, nhất là khi được người đàn ông mình yêu thương tặng, Hòa Tuệ đương nhiên thích nó rồi: “Ủm, thích “Chỉ vậy thôi à?”
Cổ Tồn Ngô còn tưởng rằng cô sẽ vui mừng ôm lấy cổ anh và hôn anh, Hòa Tuệ mím môi, khỏe môi nhếch lên một nụ cười, ẩn ý nói: “Nếu sau này anh vẫn tăng nhẫn kim cường cho người phụ nữ khác thì sao? Anh gặp được một người mình thích sẽ lại tặng một chiếc ”
Cổ Tồn Ngộ khẽ nheo mắt lại, đè Hòa Tuệ dưới thân người, mìm cười hỏi: “Trong lòng em, anh là người tùy tiện như vậy sao?”
“Vì vậy, ý của anh là, anh nghiêm túc với Liễu Tiêm
Tiêm?”
Cổ Tồn Ngộ trở nên nghiêm túc, anh lật người khỏi Hòa Tuệ, nằm trên giường, nhìn lên trần nhà và thành thật nói: “Năm đó khi anh vẫn chưa nhìn nhận được con người thật của Liễu Tiêm Tiêm, anh thật sự nghiêm túc với cô ta. Nếu anh chỉ là chơi đùa, điều đó có phải cũng đồng nghĩa với việc anh không nghiêm túc trong tình cảm không?”
Hòa Tuệ thấu hiểu, có nghiêng người, vươn tay ôm lấy Cổ Tồn Ngộ, khuôn mặt nhỏ áp sát vào ngực anh, nói: “Em hiểu, Liễu Tiêm Tiêm bỏ rơi anh, là Liễu Tiêm Tiêm không có phúc phận này. Nhưng mà, em phải cảm ơn Liễu Tiêm Tiêm đã không biết trân trọng anh, nếu không em làm sao có thể gặp được anh chứ.”
Hòa Tuệ ngước mặt lên, mìm cười ngọt ngào với Cổ Tôn Ngộ. Cổ Tồn Ngô sở lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tay còn lại đan chặt vào bàn tay đang đeo nhẫn kim cường của cô, ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc: “Anh và Liễu Tiêm Tiêm đều đã là quá khứ. Anh không thể phủ nhận việc cô ta từng là bạn gái của anh, nhưng bây giờ, anh chỉ có một bà Cổ, và đó là em. Và anh cũng chỉ muốn tận hưởng cuộc sống trong tương lai cùng với em.”
Sáng sớm, Hòa Tuệ thật sự chịu không nổi trước những lời nói đường mật của Cổ Tồn Ngộ, cô đỏ mặt hỏi: “Tối qua anh trèo lên giường lúc nào thế?”
Cổ Tồn Ngộ mìm cười: “Tất nhiên là nhân lúc em đang ngủ rồi.”
“Không ngoan ngoãn.”
Cổ Tồn Ngộ ôm Hòa Tuệ vào trong lòng: “Anh còn có thể không ngoan hơn.”
Khi anh đang định làm chuyện xấu xa đó, cánh cửa phòng đột nhiên bị một bóng dáng nhỏ nhắn đầy ra.
Cổ Tồn Ngộ vội vàng đẩy Hòa Tuệ vào trong chăn bực bội nhìn về phía cánh cửa.
Có Đình Xuyên ngây ngô hỏi: “Bố con làm phiên hai người rồi áp Biết rồi còn hỏi “Sau này phải gõ cửa trước khi vào!”
Cổ Đình Xuyên bị Cổ Đình Ngộ quát, cậu bé rụt cổ lại, “ổ” một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng lại bị Cổ Tồn Ngộ gọi lại: “Quay lại đây! Có chuyện gì vậy.”
“Ông nội kêu con lên gọi hai người dậy ăn sáng.”
“Biết rồi, con đi xuống trước đi, đóng cửa lại
Sau khi Cổ Đình Xuyên ra ngoài và đóng cửa lại, Hòa Tuệ mới chui ra khỏi chăn bông: “Sao anh lại dữ dẳn với con thế? Nó cũng không cố ý
Cổ Tồn Ngô phớt lờ cô. —Cô có thể mong chờ người đàn ông có thái độ tốt gì khi không đạt được dục vọng của mình chứ?
Hòa Tuệ:
Bắc Thành, biệt thự nhà họ Phó.
Trên bàn ăn sáng, Tiểu Đường Đậu ủ rũ và không ăn nhiều.
Mộ Vị Lan tưởng rằng cô bé không thoải mái, cô vô thức đưa tay sờ trán cô bé, không sốt.
“Đường Đầu, sao con không ăn? Bữa sáng hôm nay không ngon à?”
Tiểu Đường Đậu chu miệng, chớp chớp mắt nhìn Mộ Vi Lan và nói: “Mộ Mộ, hôm nay con không muốn di hoc.”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì bạn thân nhất của con hôm nay không có trong lớp ”
Mộ Vi Lan sững sờ:”Bạn thân nhất của con là cổ
Đình Xuyên.
Tiểu Đường Đậu gật đầu nghiêm túc.
Tiểu Đường Đậu còn nhỏ, cô bé sẽ buồn khi phải chia tay như thế này cũng là bình thường, Mộ Vi Lan bưng bát cháo, dùng thìa đút cho cô bé và an ủi: “Sau này con được nghỉ, mẹ có thể đưa con đến Đế Đô chơi với Đình Xuyên. Con mau ăn sáng đi, đợi sau này lớn lên, hai con có thể đi học cùng nhau rồi.”
“Ừm! Mộ Mộ nói đúng! Hơn nữa, Cổ Đình Xuyên đi rồi, con còn có những người bạn tốt khác!”
Mộ Vi Lan không nhịn được cười, cô xoa đầu Tiểu Đường Đậu: “Phải rồi, Tiểu Đường Đậu nhà ta có quan hệ tốt như vậy, không thiếu bạn chơi cùng
Sau khi Tiểu Đường Đậu ăn sáng xong, Mộ Vi Lan cầm cặp sách của Tiểu Đường Đậu, dắt tay Tiểu Đường Đậu chuẩn bị đưa cô bé đến trường mẫu giáo thì Mô Vị Lan đột nhiên lên cơn đau bụng.
“Ahh…..”
Mộ Vì Lan ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, ngồi thụp xuống ghế.
Tiểu Đường Đậu lo lắng hỏi: “Mộ Một Mẹ sao vậy! Có phải Mộ Mộ sắp sinh rồi không!”
Mộ Vi Lan hồn hồn nói: “Đường Đậu, mau đi gọi dì Lan tới đây!”
Tiểu Đường Đậu lập tức chạy ra ngoài sân tìm dì Lan: “Bà Lan! Ông Lưu! Mộ Mộ đau bụng!”
Dì Lan và chủ Lưu vội vàng vào trong nhà, nhanh chóng dìu Mộ Vi Lan lên xe, Tiểu Đường Đậu cũng đi theo.
Trên đường chủ Lưu lái xe đến bệnh viện, dì Lan lấy điện thoại của Mộ Vì Lan gọi cho Phó Hàn Tranh.
Tiểu Đường Đậu chăm sóc hỏi han Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ còn đau không?”
“Đỡ hơn chút rồi, đừng lo lắng.
Cô bé nhíu mày: “Mộ Mỗ, mẹ đừng sợ, có con và bố ở bên cạnh mẹ” Mộ Vị Lan lúc đầu vẫn còn đau bụng, nhưng lúc này lại thoải mái hơn nhiều khi được Tiểu Đường Đầu an ủi, cô nằm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô bé “Thật là một hạt đậu ngọt ngào.
Sau khi điện thoại được kết nối, dì Lan đưa máy cho Mộ Vi Lan.
Đầu dây bên kia điện thoại, giọng nói của Phó Hàn Tranh có chút căng thẳng: “Thế nào rồi? Đến bệnh viện chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng sắp đến rồi, anh đừng lo lắng, vừa rồi đột nhiên lên cơn đau, bây giờ cũng không đau nữa, chắc là không có vấn đề gì lớn đầu.”
“Anh qua đó ngay đây.