Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1223:

 

“Mẹ bận lắm, Tiểu Đậu Nha có thể đi một mình được”

 

Phó Mặc Tranh xoa đầu Tiểu Đậu Nha: “Tiểu Đậu Nha rất hiểu chuyện, nhưng sau này không được đi về nhà một mình, nhỡ gặp người xấu thì rất nguy hiểm đấy”

 

“Vâng” Tiểu Đậu Nha ngoan ngoãn gật đầu.

 

Phó Mặc Tranh lấy một cái kẹo socola từ túi, đưa cho cô bé: “Phải ngoan nhé, đừng sang đường một mình, mẹ sẽ lo đấy”

 

“Vâng! Cảm ơn chị Đường Đậu”

 

Phó Mặc Tranh: “Nhà em ở đâu? Có muốn chị đưa em về không?”

 

Tiểu Đậu Nha đáp: “Không cần đâu chị Đường Đậu, nhà em ngay gần đây, em có thể đi một mình được”

 

Phó Mặc Tranh nhớ là Diệp Duy vẫn đang đợi cô.

 

Cô nhìn xung quanh, đây là đường lớn, rất sáng sủa, có cameras, đang ban ngày ban mặt thì chắc không có người nào dám bắt cóc Tiểu Đậu Nha đâu.

 

Tiện thể cô nhắc:” Vậy em đi một mình cẩn thận một chút”

 

“Vâng, chị Đường Đậu yên tâm đi ạ. Tiểu Đậu Nha rất thông minh đấy”

 

“Vậy em đi đi”

 

Tiểu Đậu Nha chớp chớp mắt: “Chị Đường Đậu, nếu sau này em nhó chị thì phải làm sao ạ?”

 

Phó Mặc Tranh nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là chúng ta trao đổi cách liên lạc nhé? Em có số điện thoại di động không?”

 

Tiểu Đậu Nha giơ tay lên, trên đó có đeo một chiếc đồng hồ AI, loại có thể nghe gọi.

 

Tiểu Đậu Nha gật đầu rồi chìa cổ tay về phía Phó Mặc Tranh: “Chị Đường Đậu có thể lưu số điện thoại vào đây, khi nào em nhớ chị thì em sẽ có thể gọi cho chị”

 

Phó Mặc Tranh mỉm cười, nhập số điện thoại di động cho Tiểu Đậu Nha, sau đó mình cũng lưu số điện thoại của Tiểu Đậu Nha lại.

 

Rồi hai người chia tay nhau.

 

Phó Mặc Tranh đứng yên dưới tán cây, cười nhìn Tiểu Đậu Nha, còn vẫy tay với cô bé.

 

Phó Mặc Tranh đi về phía ngã tư gần đó, lên xe Diệp Duy một lần nữa.

 

Diệp Duy tò mò hỏi: “Rốt cuộc thì cậu gặp phải người bạn nào mà nhiệt tình thế, vừa nãy cậu đi ngang qua đường như vậy nguy hiểm lắm đấy”

 

Phó Mặc Tranh cười nói: “Trước kia tớ vô tình quen được một đứa bé, đáng yêu lắm. Tớ thấy nó đi về nhà một mình nên hơi lo”

 

“Đứa bé?” Diệp Duy hơi ngẩn ra, vừa nãy cô đâu có thấy đứa bé nào đâu.

 

Nhưng Diệp Duy không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng lúc nãy mình không chú ý lắm.

 

Diệp Duy nói: “Không ngờ là cậu lại thích trẻ con như vậy”

 

“Đứa bé ấy đáng yêu lắm”

 

Diệp Duy cười xấu xa: “Vậy thì xin hỏi cô Phó, khi nào thì cô định cưới chồng đẻ con đây?”

 

Phó Mặc Tranh đáp: “Tớ không vội, xem lại cậu đi, bây giờ làm vợ người ta rồi, đàn anh Thịnh không giục cậu sinh con à?”

 

Diệp Duy lái xe, hùng hồn nói: “Anh dám! Tớ còn chưa chơi đủ, nếu dám giục thì tớ sẽ đạp anh ấy xuống giường, phạt anh ấy ngủ ghế sofa”

 

Diệp Duy nhìn liếc ra phía ngoài: “Chỗ này gần nhà trọ Lục Thành của Lâm Bạc Thâm thật đấy, để tớ gọi điện hỏi Thịnh Hoài Nam xem Lâm Bạc Thâm đã đến nhà hàng chưa”

 

Phó Mặc Tranh cũng nhìn lướt qua, cách đây không xa là nhà trọ Lục Thành rồi.

 

Tiểu Đậu Nha ở gần đây, giá nhà ở đây rất đắt, chắc hẳn mẹ của.

 

Tiểu Đậu Nha cũng rất giàu có.

 

Nghĩ như vậy, Phó Mặc Tranh cũng yên tâm hơn một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK