Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 610:

 

Lục Hỉ Bảo được Giang Thanh Việt ôm trong tay cho nên càng có thể cảm nhận được rõ ràng sự rung động của thân thể Giang Thanh Việt, tuy rằng người đàn ông tuy căn thật chặt răng không hề kêu thành lời đau đớn nhưng vẫn bị đau đến rên lên hai tiếng.

 

Lục Hỉ Bảo nhìn những đường gân xanh trên phồng lên trên bàn tay người đàn ông, bàn tay nhỏ bé của cô ấy siết chặt lấy anh, Lục Hỉ Bảo biết hiện tại anh nhất định đang rất đau đớn vì bị ống thép đánh vào, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay của Giang Thanh Việt.

 

“Giang Thanh Việt, anh mau tránh ra đi, nếu còn tiếp tục như vậy nữa… anh sẽ bị bố em đánh chết mất”

 

Tròng mắt đen của người đàn ông nhìn Lục Hỉ Bảo thật sâu: “Anh đã nói rồi, anh sẽ dùng hết sức bảo vệ em và con, anh sẽ không thất hứa”

 

“Giang Thanh Việt… anh là một tên ngốc!”

 

Mẹ Lục nhìn hai đứa trẻ trước mặt này, trong ngực đột nhiên cảm thấy mềm nhũn.

 

Giang Thanh Việt này dường như thực sự quan tâm đến Hỉ Bảo, nếu không, cậu ta đã không dùng thân mình để bảo vệ cho Hỉ Bảo như thế này.

 

Mỗi một lần, bố Lục đều rất dùng sức, nặng nề giáng ống thép xuống lưng của Giang Thanh Việt, sau mười mấy lần lặp lại, rốt cuộc, trên chiếc sơ mi trắng của Giang Thanh Việt cũng hiện ra vết máu loang lổ.

 

Lục Hỉ Bảo có thể cảm thấy Giang Thanh Việt dường như sắp ngất đi, nhưng người đàn ông vẫn ôm chặt lấy cô ấy như cũ, Lục Hỉ Bảo khóc lớn, cầu xin: “Bố! Xin bố đừng đánh nữa!

 

Nếu như bố còn tiếp tục đánh như thế này nữa, Giang Thanh Việt sẽ thực sự chết”

 

Ngay tại thời điểm Giang Thanh Việt muốn ngã xuống, Lục Hỉ Bảo mạnh mẽ dùng sức đẩy khuỷu tay của anh ấy ra, thoắt một cái xoay người, dùng thân thể của chính mình để cho cho anh.

 

Cây gậy cuối cùng kia đánh vào tấm lưng mảnh khảnh của Lục Hỉ Bảo, Lục Hỉ Bảo đau đớn đến mức nước mắt rơi rơi xuống thành một đường thẳng tắp, nhưng mà cô gái bé nhỏ vẫn kiên quyết ôm chặt lấy Giang Thanh Việt: “Giang Thanh Việt, anh mau tỉnh lại đi! Giang Thanh Việt…”

 

Mẹ Lục rốt cuộc nhịn không được nữa, mở miệng nói: “Bỏ đi, đừng đánh nữa! Tôi thấy hai đứa nó không thể nào biết hối cải được đâu!”

 

Bố Lục dường như cũng cảm thấy đau lòng, ông hít một hơi thật sâu rồi ném thẳng ống thép trong tay xuống đất, cũng lười nhìn hai người họ thêm một lần nữa, cứ thế mà đi thẳng vào phòng.

 

Lục Hỉ Bảo dùng sức của ba bò chín trâu để dìu Giang Thanh Việt ngồi xuống ghế sa lon.

 

Mẹ Lục nhìn dáng vẻ hèn mọn của con gái, bà ấy thực sự nhịn không được mà lạnh lùng lên tiếng: “Dìu cậu ta vào phòng của con đi”

 

Lông mi của Lục Hỉ Bảo thậm chí còn dính vài giọt nước mắt, cô ấy mờ mịt nhìn bà Lục.

 

Mẹ Lục nhíu mày: “Con còn chần chừ gì nữa? Hai đứa ở lại phòng khách để chướng mắt của bố mẹ hay sao?”

 

“Dạ, Dạ” Lục Hỉ Bảo không kịp suy xét ý kiến của mẹ mình mà cố hết sức đỡ Giang Thanh Việt vào trong phòng một cách xiêu vẹo, mẹ Lục thấy con gái không ổn, sắc mặt của bà ấy không vui nhưng vẫn đi tới để giúp đỡ.

 

Lục Hỉ Bảo nhìn mẹ của cô ấy, cảm ơn một tiếng.

 

Bà Lục lập tức nghiêm nghị, nói: “Con đừng tưởng rằng như vậy là mẹ cho phép hai đứa ở chung! Không có đơn giản như vậy! Chẳng lẽ thằng nhóc này cho rằng bị bố của con đánh một trận là có thể lừa gạt con gái người ta sao? Không có cửa đâu!”

 

Khi bà Lục và Lục Hỉ Bảo đỡ Giang Thanh Việt lên giường, mẹ Lục trực tiếp đẩy Giang Thanh Việt lên giường một cách thô bạo.

 

Lục Hỉ Bảo sợ làm Giang Thanh Việt ngã, nhịn không được nhắc nhở một câu: “Mẹ, mẹ nhẹ nhàng thôi, anh ấy bị thương!”

 

“Con bé này, còn chưa gả đi mà cánh tay đã hướng ra bên ngoài rồi!”

 

Mẹ Lục nhéo lỗ tai của Lục Hỉ Bảo một cái.

 

Mắt của Lục Hỉ Bảo đỏ hoe, yên lặng không nói nữa.

 

Mẹ Lục nhắm mắt làm ngơ, không thèm để ý tới bọn họ nữa, sau khi Lục Hỉ Bảo khóa cửa phòng lại, cô ấy lục tung tủ thuốc lên.

 

Bởi vì cô ấy là bác sĩ cho nên trong phòng của cô ấy có một tủ thuốc, bên trong có rất nhiều thuốc thoa ngoài da thường dùng.

 

Lục Hỉ Bảo tìm trong tủ thuốc, lấy thuốc bôi vết thương ra, đồng thời cởi chiếc áo sơ mi trắng dính máu khỏi người của Giang Thanh Việt.

 

Cô ấy là bác sĩ nên đã tiếp xúc rất nhiều vết thương kinh khủng, thế nhưng khi cô ấy nhìn thấy máu chảy đầm đìa sau lưng của Giang Thanh Việt, tim của cô vẫn không nhịn được.

 

mà đau nhói, càng không nhịn được mà rơi lệ đây mặt.

 

Đầu tiên Lục Hỉ Bảo khử trùng cho tay của cô ấy và vết thương của anh ấy, nhưng trong lúc khử trùng hình như cồn làm cho vết thương thêm nhức nhối, khiến Giang Thanh Việt đau đớn mà tỉnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK