Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221

Mộ Vi Lan cau mày, có chút không vui. Cô vốn định sau khi về nhà, đợi khi chỉ có hai người, cô mới tặng chiếc nhẫn cho Phó Hàn Tranh. Nhưng bây giờ lại bị Hàn Linh nói ra, không còn bất ngờ nào nữa.

Phó Hàn Tranh cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh, tâm trạng anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Hàn Linh, trong mắt anh hiện lên một tia vui mừng: “Mua nhẫn cho anh à?”

Mộ Vi Lan đỏ mặt gật đầu, cô khẽ “ừm” một tiếng, định đưa tay lấy chiếc nhẫn ra cho Phó Hàn Tranh xem, nhưng Phó Hàn Tranh lại nằm lấy tay cô và thì thầm bên tai cô: “Về nhà cho anh xem.”

Mộ Vi Lan chỉ cảm thấy tai cô nhột nhột, mặt cô đỏ ửng: “Được.”

Phó Hàn Tranh trước giờ luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng lúc này anh lại thân mật với Mộ Vi Lan ở nơi công cộng, điều này khiến Hàn Linh cảm thấy vô cùng chói mắt.

Lục Chỉ Bảo lẩm bẩm: “Hai người đủ rồi đấy. Hôm qua tôi mới thất tình, hai người còn tiếp tục âu yếm nhau nữa, tôi không cần phải ăn lẩu cũng no rồi đấy!”

Phó Hàn Tranh cong môi nói: “Cô đi tìm người khác, chẳng phải là có thể thân mật cho người khác nhìn rồi à.”

Mộ Vi Lan không ngờ Phó Hàn Tranh lại trả lời Lục Hỉ Bảo, có thể thấy tâm trạng của anh rất tốt. Lẽ nào anh đang ra hiệu ngầm cho Lục Hỉ Bảo đi tìm Giang Thanh Việt sao?

Mộ Vi Lan thật không dám tưởng tượng, Phó Hàn Tranh có sở thích làm người xe duyên tơ hồng.

Hàn Linh bị gạt sang một bên, không thể hòa nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ, cô ta cũng không có hứng thú với nồi lẩu trước mặt nữa.

Mộ Vi Lan gấp một miếng dạ sách bò cho Phó Hàn Tranh, khi cô vừa định đặt vào bát chấm gia vị trước mặt Phó Hàn Tranh, Hàn Linh bất chợt nói: “Tôi nhớ Hàn Tranh không = thích ăn nội tạng.”

Tay cầm đũa của Mộ Vi Lan khựng lại, cô vô thức muốn gắp miếng dạ sách bò vào lại bát của mình, nhưng Phó Hàn Tranh lại dùng đũa gắp lấy miếng dạ sách bò trên đũa của cô, anh chấm nước chấm rồi ung dung bỏ miếng dạ sách bò vào trong miệng.

Ăn xong, anh còn nhận xét: “Mùi vị không Hàn Linh cau mày. tồi.”

Anh vì Mộ Vi Lan, đến cả khẩu vị của mình cũng thay đổi rồi sao?

Phó Hàn Tranh rất chiều lòng Mộ Vi Lan, nhưng cô cũng không muốn ép anh ăn món mình không thích: “Nếu anh không ăn nội tạng, vậy thì ăn nhiều rau chút đi.”

Mộ Vi Lan gắp miếng bắp cải cho anh, Phó Hàn Tranh hưởng thụ sự “phục vụ” của cô và nói: “Giúp anh lấy ít đậu phụ.”

Người đàn ông này, anh không có tay à? Nhưng mà, Mộ Vi Lan vẫn rất nhiệt tình lấy đậu phụ và gắp thức ăn cho Phó Hàn Tranh.

Hai”

…cô bị hành hạ quen rồi, nên bây giờ khi phải hầu hạ anh, trong lòng cô lại cảm thấy vui sướng, đây là bị bệnh hay sao?

Lục Hí Bảo nhìn thấy trong nồi lẩu có rất nhiều tôm, nhưng không có ai ăn: “Vi Lan, mình nhớ hồi cấp ba không phải cậu rất thích ăn tôm à? Sao cậu lại không ăn?”

Mộ Vi Lan không ăn một con tôm nào: “Hơi phiền.”

Cô thực sự không phải là vì có Phó Hàn Tranh ở đó nên mới cố tình yểu điệu. Chỉ là gần đây cô không muốn ăn tôm, nên mới tìm bừa một lý do để nói.

Ai ngờ, Phó Hàn Tranh gắp ra một đĩa tôm nhỏ, anh dùng khăn ướt lau sạch tay rồi ngồi bóc vỏ từng con tôm một. Không lâu sau, một đĩa thịt tôm được đặt trước mặt Mộ Vi Lan.

Mộ Vi Lan không muốn ăn, nhưng vì đây là những con tôm mà Phó Hàn Tranh bóc cho cô, nên cô cũng sẽ ăn hết sạch số tôm trước mặt.

Anh liếc nhìn cô và nói: “Ăn thử đi.”

Không biết có phải là vì Phó Hàn Tranh bóc tôm cho cô nên thịt tôm lại ngon và tươi hơn bình thường, Mộ Vi Lan nhanh chóng ăn hết đĩa thịt tôm đó.

Lục Hỉ Bảo sặc chết vì sự tình tứ đường mật của hai người, cô khẽ họ vài tiếng.

Chết thật rồi, cô cũng muốn tìm một người đàn ông bóc tôm cho cô n..

Không bóc tôm, bóc hạt lựu cũng đượ!

c Trong đầu cô vô thức hiện lên hình ảnh đôi bàn tay trắng trẻo của Giang Thanh Việt đang cầm con dao phẫu thuật và ăn tôm…

Đôi tay cầm con dao phẫu thuật của Giang Thanh Việt thực sự đẹp và hoàn mĩ, không thua kém gì chồng của Vi Lan.

Nếu có một đôi tay như vậy bóc tôm, bóc lựu, bóc bưởi cho cô…cũng thực sự là ấm áp!

Ánh mắt Hàn Linh ảm đạm, cô ta siết chặt nằm tay bên dưới bàn, nhưng khuôn mặt cô ta ngụy trang rất tốt, không hề để lộ điều gì: “Tôi ăn no rồi, mọi người ăn tiếp đi. Hôm nay có một bệnh nhân hẹn gặp tôi, tôi phải về đây.”

Sau khi Hàn Linh cầm áo khoác và túi xách rời khỏi quán lẩu, Lục Hí Bảo nói: “Chắc là bác sĩ Hàn không chịu nổi hai người ân ái nữa đấy, may là trái tim mình rộng lớn, mình phải ăn nhiều chút để an ủi tâm hồn bé bỏng bị tổn thương của mình!”

Mộ Vi Lan bật cười nói: “Không phải cậu rất thích ăn dạ sách bò sao? Thêm hai đĩa nhé?”

Lục Chỉ Bảo: “Ai mời?”

Mộ Vi Lan liếc nhìn Phó Hàn Tranh: “Sếp tổng ở đây, còn cần những người có mức lương thấp kém như chúng ta phải trả tiền hay sao?”

Lục Hỉ Bảo vội vàng vẫy tay gọi người phục vụ: “Thêm hai đĩa dạ sách bò, hai đĩa bò Mỹ, hai đĩa tôm!”

Mộ Vi Lan: “..”

Lục Chỉ Bảo nổi tiếng có thể ăn rất nhiều, nhưng mà lại không hề béo. Không biết những thứ cô ăn đều đi đầu cả rồi, bao nhiêu năm qua, cô vẫn nhỏ nhắn như vậy.

Lúc này Hàn Linh đã rời đi rồi, bầu không khí cũng thoải mái hơn rất nhiều. Mặc dù Lục Hỉ Bảo là “bóng đèn” chắn ngang hai người, nhưng “bóng đèn” này rất dễ đẩy đi. Chỉ cần vài đĩa đồ ăn là có thể chặn miệng của cô, giảm bớt sự tồn tại của cô.

Phó Hàn Tranh đặt một tay ra sau lưng Mộ Vi Lan, một tay nới lỏng cà vạt trên cổ của mình. Hình ảnh một doanh nhân nghiêm túc, bởi vì ba chiếc cúc áo sơ mi được mở ra, nên lờ mờ lộ ra xương quai xanh gợi cảm, khí chất của anh trở nên buông thả vài phần.

Đúng là Phó Hàn Tranh không thích ăn lẩu, nên sau khi Hàn Linh rời đi, anh không hề động đũa nữa.

Mộ Vi Lan cũng nhận ra điều ấy, đối với sự “phối hợp hoàn hảo” của anh vừa nãy, cô có chút đau lòng: “Hay là gọi một suất cơm rang, anh ăn tạm một ít?”

Phó Hàn Tranh không đói, đôi mắt đen láy của anh hiện lên một nụ cười nhẹ: “Giúp anh lấy thêm ít đậu phụ Người đàn ông này, mê ăn đậu phụ rồi à! “Ăn mỗi đậu phụ không chán sao?”

“Đúng là có chút chán, muốn đổi loại đậu phụ khác để ăn.”

Khi anh nhìn cô, một nụ cười đầy ẩn ý hiện lên trong mắt anh. Cái tay đặt sau lưng cô buông xuống eo cô, luồn vào trong áo của cô, chạm vào làn da thanh tú mềm mại của cô.

Tai Mộ Vi Lan đỏ ửng, cô lườm anh một cái và thấp giọng nói: “Mau ăn đi!”

“Ừm, ăn đậu phụ.”

Phó Hàn Tranh gắp miếng đậu phụ mềm vào trong miệng, cảm thấy rất ngon lành.

Khóe môi Mộ Vi Lan khẽ giật, cô cảm thấy Phó Hàn Tranh không phải là đang ăn đậu phụ, mà là cô!

Lục Chỉ Bảo ăn rất thoải mái. Tối qua cô bị Giang Thanh Việt ăn một bữa lớn, hôm nay cô không ăn lại sẽ là một tổn thất lớn!

Nhưng mà, rõ ràng cô đã nhầm đối tượng. Quên đi quên đi, không ăn được của Giang Thanh Việt, ăn của bạn Giang Thanh Việt cũng không tồi.

Điện thoại của Phó Hàn Tranh hiện lên một tin nhắn, là Giang Thanh Việt trả lời anh. “Phụ nữ mang thai có thể ăn ít cay và chua, nhưng cố gắng đừng ăn nhiều dầu mỡ.”

Phó Hàn Tranh nhanh nhạy gõ một dòng chữ và gửi đi: “Có phải bình thường anh ngược đãi Lục Hí Bảo không?” hỏi.

Giang Thanh Việt gửi lại một dấu chấm Phó Hàn Tranh chụp một bức ảnh và gửi cho anh ấy.

Giang Thanh Việt nhìn “bữa ăn thịnh soạn” trong ảnh, đôi mắt của anh tối sầm lại. Cô gái ngốc này sao có thể ăn được nhiều như vậy chứ, không sợ đau bụng sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK