Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói bình thản của Lâm Bạc Thâm cắt đứt lời anh ta: “Tập đoàn MO có rất nhiều người tài, không có tôi ở đây vẫn vận hành công việc theo quỹ đạo được. Nếu chỉ vì tôi không ở đây mà nhịp điệu hoạt động bình thường của tập đoàn này bị nhiễu loạn, vậy chứng minh trong tập đoàn đã xảy ra vấn đề.

 

Hàn Thông gật đầu: “Ông chủ nói đúng”

 

“Mai tôi phải về nước, đặt giúp tôi một vé khứ hồi về thủ đô”

 

“Ông chủ nghỉ phép trong nước sao?”

 

Vẫn là về thủ đô, nhưng thành phố lớn như thủ đô kia khác gì New York? Phong cảnh nơi đó hiển nhiên không có gì đáng để du lịch cả.

 

Lâm Bạc Thâm hơi ngước mắt, nhìn anh ta một cái, môi mỏng hơi cong lên, cười như không cười: “Một nhân viên tốt sẽ không tò mò vấn đề sinh hoạt cá nhân của ông chủ.”

 

Hàn Thông xấu hổ xoa xoa mũi, cười lấy lòng: “Ông chủ, tôi đi đặt vé máy bay giúp anh đây!”

 

Sau khi Hàn Thông rời khỏi, Lâm Bạc Thâm đứng dậy từ trên ghế da, đi đến bên cửa kính lớn hứng ánh mặt trời, nhìn xuống xe cộ nườm nượp bên dưới cùng đám đông nhộn nhịp trải dài bất tận.

 

Lâm Bạc Thâm gọi một cuộc điện thoại.

 

Đầu dây bên kia được kết nối.

 

“Ngày mai tôi về nước, gặp ở thủ đô!”

 

Thịnh Hoài Nam nhận được điện thoại liền mắng: “Xí! Lâm Bạc Thâm, cậu vẫn còn nhớ có người anh em này là tôi à? Tôi còn tưởng cậu chết già ở Mỹ rồi cơ đấy! Thằng nhóc không có lương tâm, lâu lắm rồi không thèm liên lạc với tôi, cũng chẳng liên lạc với Hà An. Có phải cậu thành công phát đạt ở Mỹ rồi liền quên những anh em từng cùng chiến tuyến này không hả?”

 

Lâm Bạc Thâm cười, ánh dương ấm áp chiếu lên gương mặt anh: “Nào dám quên, cất giấu trong lòng, chưa ngày nào quên”

 

Thịnh Hoài Nam tạo âm thanh nôn ọe trong điện thoại, quay về chuyện chính, nói: “Sao cậu đột nhiên lại trở về?”

 

“Tôi muốn xin cậu giúp tôi làm một chuyện.”

 

“Được đấy, đúng là anh em tốt, lúc cần tôi giúp đỡ mới gọi điện thoại cho tôi!”

 

Sắc mặt Lâm Bạc Thâm nghiêm túc hản, nói: “Hoài Nam, cậu quen thuộc thủ đô hơn tôi, giúp tôi tìm một vùng đất xây nghĩa trang phong thủy tốt”

 

Thịnh Hoài Nam ngẩn ra: “Xây mộ? Sao thế, người nhà cậu có ai gặp chuyện gì à?”

 

Ánh mắt Lâm Bạc Thâm trầm xuống, nói: “Không, chỉ là làm ít việc bảy năm trước không làm được”

 

“Nghĩa trang ư, cách này hay, dựa vào nhân lực ở thủ đô của nhà tôi, hỏi một chút là ra ấy mà. Chờ cậu đáp chuyến bay, tôi sẽ tìm được nơi hợp ý cậu”

 

“Cảm ơn”

 

Thịnh Hoài Nam trêu gọi: “Bảy năm không gặp, cậu khách sáo rồi đấy. Lâm Bạc Thâm, trở thành gương mặt của tạp chí Time cũng không được trở mặt không nhận anh em biết không?”

 

“Tất nhiên”

 

Hàn huyên xong, thời điểm cúp máy, Thịnh Hoài Nam không nhịn được nói: “Đúng rồi… Tôi nghe Duy Duy nói… Tranh Tranh cũng đang ở Mỹ, học tập nhiều năm tại Học viện Âm Nhạc Philadelphia, chỗ cậu cách Philadelphia không xa, hai người… Đã gặp nhau lần nào chưa?”

 

Cho dù là người khác nhắc tới cô, trái tim anh vẫn đau đớn như cũ.

 

“Không, chưa từng gặp lần nào”

 

Nói đúng ra là cô không gặp được anh, mà anh, mỗi năm đều đi gặp cô một lần.

 

Mấy năm gần đây, sau khi tập đoàn MO phát triển ổn định, so với khi trước, anh được nhàn nhã hơn hẳn, cho nên số lần thấy cô ngày càng thường xuyên.

 

Chỉ là cô chưa từng thấy được anh.

 

Anh không xuất hiện công khai, âm thầm khích lệ cô là cách tốt nhất.

 

Thịnh Hoài Nam không khỏi thấy hơi tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì nhiều: “Được rồi, chờ sau khi cậu về nước thì gọi Hà An nhé, anh em tẩy trần đón gió cho cậu”

 

Sau khi cúp máy, ánh mắt băng giá của Lâm Bạc Thâm đã bị hòa tan một phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK