Chương 112
Thời gian Tiểu Hàm trong bệnh viện, Hướng Nam Tây và Phó Hàn Tranh thay phiên nhau trông. Có lúc cả hai người đều trong bệnh viện chăm sóc Tiểu Hàm. Trong mắt Mộ Vi Lan, hai người họ vẫn “tinh nghĩa đậm sâu”.
Mấy ngày qua, Mộ Vi Lan gắn như không nhìn thấy bóng dáng của Phó Hàn Tranh, Anh ở lại bệnh viện cả một đêm, khi trở về biệt thự của nhà họ Phó, Mộ Vi Lan đã đi làm rồi.
Tiểu Hàm được chuyển đến phòng bệnh thường vào ngày thứ năm sau khi nhập viện. Phó Hàn Tranh vì công việc bận rộn, sau một thời gian nghỉ ngơi, anh bắt đầu đi làm lại bình thường. Còn Hướng Nam Tây được nghi dài ngày, ở lại bệnh viện để chăm sóc cho Tiểu Hàm.
Gần một tuần, Mộ Vi Lan và Phó Hàn Tranh không nói chuyện với nhau một lời nào, thậm chỉ còn không nhìn nhau.Tuần này, Phó Hàn Tranh có quá nhiều công việc và văn kiện chưa xử lý. Trong cuộc họp, giám đốc thị trường nước ngoài tập trung nói về các dự án, nhưng Phó Hàn Tranh đã bị phân tâm nhieu lán.
Sau khí Từ Khôn phát hiện ra, anh ghé sát tai Phó Hàn Tranh và hỏi: “Boss, có phải gần đây anh nghi ngơi ít quả nên mệt không? Hay là chúng ta tạm dừng cuộc họp?”
Phó Hàn Tranh giật mình, anh ngước mắt lên và nói: “Không sao, tiếp tục đi.”
Sau một cuộc họp dài không có nhiều tiến triển, mọi người rời khỏi phòng họp. Phó Hàn Tranh ngồi trên chiếc ghế xoay, mãi không rời đi, không biết là đang suy nghĩ điều gi.
Từ Khôn pha một tách cà phê đem tới: “Boss, có phải anh và cô Mộ vẫn chưa làm hòa phải không?”
Phó Hàn Tranh liếc đôi mắt đen sắc lạnh về phía Từ Khôn.
Từ Khôn im lặng, anh nói sai điều gì rồi sao?
Một lúc sau, Phó Hàn Tranh bình tĩnh nói: “Tôi lo lång vết thương của Tiểu Hàm.”
Từ Khôn nói: “Chẳng phải cậu chủ nhỏ đã được chuyến ra khỏi phòng ICU rồi sao, tình hình đã ổn địnhchưa?”
Ngay khi dứt lời, Từ Khôn cảm thấy có vỏ só lưỡi dao đang bay về phía mình.
Được thôi, thời buổi này tốt nhất là không nên nói những sự thật ra…
Phó Hàn Tranh có chút buồn bực, anh hơi cau mày: “Máy ngày nay giám đốc Hưởng không có ở đây, anh hãy chủ ý đến động tính của bộ phận sáng tạo.”
Mặc dù giám đốc Hướng không ở đây, nhưng có phó giảm đốc thay thế. Bộ phận sáng tạo chỉ là một bộ phận nhỏ của tập đoàn Phó Thi, so với những công ty con và bộ phận lớn, bộ phận sảng tạo chỉ thuộc phần quản lý nhỏ, sẽ không thể xảy ra chuyện gì lớn. Rốt cuộc là Boss muốn anh chủ ý đến bộ phận sáng tạo, hay là chủ ý nhiều đến cô Mộ?
Từ Khôn kính trọng đáp lại: “Vâng, tôi nhất định sẽ chú ý đến bộ phận sáng tạo nhiều hơn, và sẽ báo cáo với Boss về tình hình ở bên đó.” “Chuyện trước kia tôi kêu anh điều tra thế nào rồi?”
Từ Khôn lập tức nói: “Tôi hôm đó, sau khi cô Mộ rời khỏi bệnh viện đã va phải xe của Kỳ Ngạn Lễ, xày ra tai nạn nhỏ, vì thế mới đi cùng Kỳ Ngạn Lễ đến bệnh viên để kiểm tra”Đôi mắt của Phó Hàn Tranh khế run rấy, trái tim anh cũng khẽ này lên: “Tại sao bây giờ mới nói cho tôi biết?”
Từ Khôn oan ức: “Boss, chẳng phải anh bảo tôi không được nhắc đến cô Mộ sao?”
Boss và cô Mộ cãi nhau, đang chiến tranh lạnh, anh làm sao dám nhắc đến?
Phó Hàn Tranh hừ một tiếng: “Tôi không cho anh nhắc, anh liền không nhắc à, Chẳng phải vừa nãy anh nhắc rất nhiệt tinh đó sao?”
Phó Hàn Tranh đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng, bước ra khỏi phòng họp.
Từ Khôn chạy theo sau Phó Hàn Tranh: “Boss, thực ra…con gái, anh chỉ cần nhún nhường một chút rồi dỗ dành là xong. Dân gian đã có câu, phụ nữ bốn mưới tuổi giống như một ly cà phê đen, cay đắng và có nhiều tâm sự, khó dỗ dành. Nhưng những cô gái tuổi đôi mưới như cô Mộ, lại giống như Sprite.”
Sprite? Sự so sánh này là sao?
Từ Khôn thấy Phó Hàn Tranh không lườm minh, anh tiếp tục nói: “Đặc điểm của Sprite là nhiều ga và nhiều hơi, chi có thể nắm chắc, không được rung lắc, chỉ cần rung lắc là sẽ phun khí ra. Anh hãy hạ mìnhxuống, con gái da mặt mỏng, có thể trong lòng đã bỏ qua rối, nhưng vì thể diện nên ngại nói ra mà thôi.”
Phó Hàn Tranh khẽ hừ một tiếng: “Nếu anh dành những tâm tư này cho công việc, tiến thưởng chắc chắn sẽ gấp đôi.”
Lời nói bề ngoài có vẻ như đang nói móc anh, nhưng Từ Khôn nghe được ra, Phó Hàn Tranh đang khen ngợi anh.
Những người ở bên cạnh Phó Hàn Tranh lâu đều thành tinh. Từ Khôn cũng là một người thông minh sáng dạ. Ngoài kia có vô số trợ lý có năng lực giỏi, nhưng trợ lý có thể giúp ông chủ giài quyết những vấn để ưu phiến thì vô cùng ít. Nếu năng lực của trợ lý vượt qua ông chủ, ông chủ sẽ cành giác hoặc sa thải người đỏ ngay. Hơn nữa, mặc dù năng lực của anh không tệ, nhưng Phó Hàn Tranh là một thiên tài kinh doanh. Cho dù anh có cố gắng hơn nữa, cũng không thể bằng một phần mười của Phó Hàn Tranh.
Sau giờ làm việc, Phó Hàn Tranh đến trường mẫu giáo để đón Tiểu Đường Đậu.
Tiểu Đường Đậu ngối trong xe, vừa ăn vặt vừa nói với Phó Hàn Tranh: “Bồ, có phải gần đây bố cãi nhau với Mộ Mộ không?”Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô bé qua gương chiếu hậu: “Tại sao con lại hỏi như thế?”
“Mấy ngày trước Mộ Mộ ôm con và khóc, Mộ Mộ nói ở nhà chúng ta không vui. Bố, nếu Mộ Mộ thực sự rời bỏ chúng ta, chúng ta phải làm sao?”
Nếu như Mộ Mộ rời đi, cô bé và bố sẽ lại cô đơn một mình.
Đối mắt của Phó Hàn Tranh tối lại một chút, và không nói gì nữa.
…
Về đến nhà họ Phó, Phó Hàn Tranh dẫn Tiểu Đường Đậu vào nhà. Mộ Vi Lan đang ngồi dưới lầu, nhìn thấy Phó Hàn Tranh bước vào, cô quay người định đi lên lầu, nhưng lại bị Tiểu Đường Đậu chạy đến và ôm đùi: “MỘ MỘ, sao mẹ lại phớt lờ con?”
Hàng lông mi của Mộ Vi Lan khẽ run, cô cúi đầu xuống nhìn cô bé: “Mẹ không có phớt lờ con mà.”
Cô đưa tay xoa đầu của Tiểu Đường Đậu.
“Mộ Mộ, mẹ ngối ở đây, đừng đi đâu cả, ngồi nói chuyện với bố, được không?”
Giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu của cô bé khiến Mộ Vi Lan không nỡ từ chối. Nhưng gần đây cô và Phó Hàn Tranh đang chiến tranh lạnh, không nói chuyệnvới nhau một câu nào.
Nhìn vào đôi mắt to tròn và ngây thơ của Tiểu Đường Đậu, cô mim chặt môi, nhất thời không nói được gì.
Phó Hàn Tranh đưa cặp sách cho Tiểu Đường Đậu và nói: “Con lên phòng tự đọc sách một lát đi.”
Tiểu Đường Đậu ôm chiếc cặp sách và gật đầu, Cô bé biết bố muốn nói chuyện riêng với Mộ Mô. Khi rời đi, cô bé vẫn không quên thì thẩm với Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ, mẹ phải nói chuyện nghiêm túc với bố nhé, đừng nóng giận, tính tình của bố xấu lắm.”
Mặc dù Tiểu Đường Đâu nói rất nhỏ, nhưng với đôi tai tinh nhạy của Phó Hàn Tranh, anh vẫn nghe thấy rõ. Anh cau mày và gọi tên thật của cô bé: “Phó Mặc Trành”
Tiểu Đường Đậu bĩu môi, ôm cặp sách và lập tức chạy lên lầu. Nếu bổ chạy theo đánh mông cô bé thì không hay rồi. Hừ, bố xấu tính như vậy, làm sao có thể tìm cho cô bé một người mẹ tốt như Mộ Mộ?
Đợi Tiểu Đường Đậu lên lầu, Mộ Vi Lan mới tháo chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út xuống và trà lại cho anh: “Đợi ông Phó xuất viện, tôi sẽ nói rõ mọi chuyện với ông ấy. Sau này chúng ta không cần phảiđóng giả làm v chống nữa. Anh cũng không cần phải lấy căn biệt thự của nhà họ Mộ ra để uy hiếp tôi, Chiếc nhẫn kim cương này, tôi trả lại cho anh.”
Phó Hàn Tranh nhin cô với đôi mắt đen lạnh lùng, khiến da đầu cô tê dại. Anh thậm chí không có ý đưa tay ra để nhận lấy chiếc nhẫn,