Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 698:

 

Giang Thanh Việt không nhịn được cười ra tiếng, bàn tay xoa xoa đầu Lục Hỉ Bảo, trấn an nói: “Không sao hết, lần sau chúng ta thắng lại là được.”

 

Lục Hỉ Bảo lắc lắc đầu, “Em đánh tiến lên không bao giờ bằng nổi anh ta đâu! Đúng là hại người, em mà còn đánh bài với anh ta thì chỉ là đưa tiền cho anh ta mà thôi!”

 

“Khoảng thời gian này chúng ta có thể ở nhà luyện kỹ thuật một chút”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hỉ Bảo nhăn nhó, nâng cái cằm nhỏ bướng bỉnh nói: “Em có cảm giác em không có năng khiếu thần bài bẩm sinh, anh nói anh không đánh tiến lên, nhưng hồi đó lần đầu tiên anh đánh còn đánh giỏi hơn em, không chừng anh luyện kỹ thuật một chút còn có thể cùng phân thắng bại với Phó Hàn Tranh đấy, nhưng chúng ta vân nên đừng đánh bài với anh ta nữa, anh ta quá sành sỏi.”

 

“Chúng ta cũng chỉ thua có hơn một ngàn thôi mà”

 

Lục Hỉ Bảo vừa nghe đến hơn một ngàn, lập tức mất bình tĩnh, “Hơn một ngàn còn chưa đủ sao? Hơn một ngàn đồng đủ cho chúng ta ăn bao nhiêu cái giò heo hử?”

 

Giang Thanh Việt quẹt mồ hôi trán, cố gắng nhịn không nói với cô, vốn Phó Hàn Tranh muốn cùng anh đánh cuộc một cái mỏ quặng, may mà anh còn đủ lý trí, biết vợ bé nhỏ nhà anh keo kiệt, mới không chịu đánh cuộc với anh ta, nếu không bây giờ lúc này, thua không phải là hơn một ngàn nữa, mà là một cái mỏ quặng.

 

Lục Hỉ Bảo cảm thấy nhức nhối, “Tối nay em thấy em nên ăn cải xanh thì hơn”

 

Giang Thanh Việt rút ví lấy ra hai ngàn tiền mặt đưa cho cô, “Vừa rồi thừa dịp Phó Hàn Tranh không chú ý, anh liền trộm trong túi cậu ta”

 

Lục Hỉ Bảo: “… Thật sự là trộm được?”

 

Giang Thanh Việt nhíu đầu chân mày, “Cầm đi, chúng ta không thua tiền, còn kiếm thêm được mấy trăm”

 

Lục Hỉ Bảo mê tiền lẻ cắm cúi đếm tiền, mi tâm liền nhíu một cái, “Nhưng mà như vậy không hay lắm đâu, nếu là Phó Hàn Tranh phát hiện anh trộm tiền của anh ta, tình anh em chắc có bền lâu?”

 

“..” Khóe miệng Giang Thanh Việt giật lên một cái.

 

Tình anh em lâu bên giữa anh và Phó Hàn Tranh, cũng không có khả năng vì hai ngàn kia mà tiêu tùng đâu nhỉ! Ít nhất mười cái mỏ còn may ra.

 

Nhưng ngược lại anh cũng không thật sự trộm tiền Phó Hàn Tranh, nói gì thì nói, một hai ngàn, cũng chỉ có Lục Hỉ Bảo nhà anh mới coi như kho báu mà thôi.

 

Cô bé ngốc nghếch này, thật sự là không biết chồng cô có bao nhiêu tiền.

 

Trong chốc lát, Giang Thanh Việt dời đề tài khác, Lục Hỉ Bảo cũng chỉ cảng đắng một lúc chuyện thua tiền rồi cũng quên mất, lần sau không thể tiếp tục để cho Lục Hỉ Bảo thua tiền nữa, phải ngấm ngầm ứng trước cho Phó Hàn Tranh một khoản tiền để anh cố ý thua Lục Hỉ Bảo, anh không thể lại để Lục Hỉ Bảo thua nữa, vì một khi thua tiền sẽ không ăn thịt, bây giờ cô đã gầy nhẳng rồi, còn không ăn thịt vào, thì đến bao giờ mới nuôi cho mập trở lại.

 

Buổi tối Giang Thanh Việt làm một bàn thức ăn, còn nấu cả chè tráng miệng, Lục Hỉ Bảo ăn ngon lành, bụng cũng phình lên.

 

“Ngày mai chúng ta vẫn nên tự mình đi thử áo cưới đi, bọn họ quá sức không đáng tin cậy”

 

Lục Hỉ Bảo gật đầu một cái, cảm thấy anh nói có lý.

 

Đến khuya, Lục Hỉ Bảo nằm trong lòng Giang Thanh Việt, ôm điện thoại di động đánh tiến lên.

 

Tròng mắt đen của Giang Thanh Việt nhìn cô, cúi đầu hôn trán cô bé một cái, dịu dàng nói: “Bảo, chơi điện thoại di động nhiều như vậy không tốt cho đôi mắt đâu”

 

“Em muốn rèn luyện kỹ thuật đánh tiến lên của mình một chút, lần sau sẽ trả hết cho Phó Hàn Tranh, sau đó ôm hết tiền thắng bài trở về, không, chúng ta nhất định phải để Phó Hàn Tranh thua tiền chúng ta mới được!”

 

“… Ngày mai lại luyện nữa, còn bây giờ, ngoan ngoãn nào, ngủ đi.”

 

Giang Thanh Việt đem điện thoại di động rút trong tay cô ra, Lục Hỉ Bảo xoa xoa bàn tay nhỏ bé, giương mắt nhìn anh: “Một ván này nữa thôi! Anh để em đánh xong đi mài”

 

Chờ Lục Hỉ Bảo đánh xong ván này sau, Giang Thanh Việt rất nhanh ném điện thoại di động đi, xoay mình ôm cô vợ nhỏ vào lòng, hơi thở nóng bỏng dán vào bên tai cô gái: “Bảo, chúng ta vận động một chút đi.”

 

Lục Hỉ Bảo tiếc nuối quay sang chiếc điện thoại, ‘Nhưng mà em đang muốn đánh tiến lên”

 

Giang Thanh Việt rất muốn mắng người, Phó Hàn Tranh đáng chết mớm độc gì cho cô, hại Lục Hỉ Bảo thua tiền không nói, bây giờ chỉ một lòng u mê với đánh lên.

 

Đã mấy buổi tối liên tiếp, Giang Thanh Việt đều bị ghẻ lạnh, Lục Hỉ Bảo ôm điện thoại di động năm sấp trên giường đánh tiến lên, đánh đến hưng phấn, còn nói kỹ thuật đã tiến bộ rất nhiều, bắt Giang Thanh Việt nhanh chóng hẹn Phó Hàn Tranh ra tiếp tục đánh một trận, lần này tuyệt đối phải để cho Phó Hàn Tranh thua sạch túi mới được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK