Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 832:

 

“Nếu em muốn giữ tôi ở lại để ngủ cùng thì tôi cũng không ngại.

 

Nhưng mà việc tôi muốn là cùng ngủ với nhau chứ không phải là chỉ đơn thuần nằm trong chăn nắm tay ôm nhau một cách trong sáng mà nói chuyện phiếm”

 

Nguyệt Như Ca: mơ đẹp”

 

.. Anh Hàn, chúc anh ngủ ngon và có những giấc Nói xong, hồ ly nhỏ trực tiếp kéo chăn đắp lên đầu mình.

 

Hàn Chiến nhìn người nào đó quấn chăn thành một hình tròn như cái bánh bao, thì nụ cười nơi khóe môi dần dần cong hơn, dịu dàng đến cực điểm.

 

Sáng sớm ngày hôm sau.

 

Mặc dù Nguyệt Như Ca vẫn đang nằm trên giường dưỡng thương nhưng gần như đã có thể đi lại được, vốn dì Hà nói sẽ mang bữa sáng lên cho cô ta nhưng bản thân Nguyệt Như Ca lại không phải là người có.

 

thể năm lâu ở trên giường được, cuối cùng vẫn xuống lầu dùng bữa sáng.

 

Nhưng sáng sớm đã không thấy bóng dáng của Hàn Chiến đâu.

 

“Dì Hà ơi, anh Hàn đâu rồi? Anh ấy đi họp rồi à?” Cả nhà thông cảm trong thời gian chuyển tiếp nguồn nhóm lên hơi ít chương nhé!

 

“Tôi cũng không rõ lắm. Anh Hàn đã ra ngoài từ sớm nhưng chắc không phải là đi họp đâu bởi vì anh Hàn nói đi ra ngoài một lát rồi sẽ quay lại”

 

Hàn Chiến tự mình đến hầm ngầm.

 

Trong gian hầm ngầm, thư ký của Tổng thống đã bị đánh đến mức chỉ còn một hơi thở thoi thóp, trên người đều là vết thương, nhưng điều này còn lâu mới đủ.

 

Hàn Chiến bước xuống như một vị thần và nhìn về phía thanh sắt đã được nung đỏ ở một bên, sau khi ông K hiểu được ý tứ của Hàn Chiến vội đưa thanh sắt đã được nung đỏ đó cho anh ta.

 

Văn Hạo mở to đôi mắt kinh hãi nhìn thanh sắt đỏ rực kia mà cả người run rẩy: “Anh Hàn không cần… không cần… anh Hàn, tất cả chuyện này không phải là lỗi của tôi! Đây là ý của ngài Tổng thống!

 

Không liên quan gì t hết! Thủ lĩnh Hàn, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi! Tôi thực sự không làm gì cô Nhuyễn Nhuyễn cả!”

 

Vẻ mặt của Hàn Chiến không hề thay đổi ấn thẳng thanh sắt đỏ rực lên má phải của Văn Hạo.

 

“AI Trong gian hầm ngầm vang lên tiếng hét chói tai như heo bị giết.

 

Thanh sắt đỏ rực thiêu đốt toàn bộ nửa khuôn mặt bên phải của Văn Hạo làm cho một mảnh máu thịt mơ hồ bị cháy đen, khiến người ta nhìn thấy cũng phải cảm thấy ớn lạnh, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt của Hàn Chiến vô cùng bình thản và lạnh lẽo không hề chớp mắt.

 

Văn Hạo bị bỏng rát đến mức suýt ngất đi nhưng vẫn cố gắng giấy dụa: “Anh Hàn… cầu xin anh… bỏ qua cho tôi đi… đối phó với cô Nhuyễn Nhuyễn như thế nào tất cả đều là chủ ý của Tổng thống… anh Hàn anh cũng biết đấy… tôi chẳng qua chỉ là một con chó bên cạnh Tổng thống mà thôi… ngài ấy kêu tôi làm gì… tôi đều không thể từ chối”

 

Hàn Chiến khẽ cau mày lại như thể nhìn thấy thứ gì rất chói mắt, nóng nảy ném lại thanh sắt vào bếp lò rồi quay người bước ra khỏi hầm ngầm và bỏ lại một câu nói lạnh như băng: “Trở về nói với tên chủ nhân chó má nhà mày, sau này ông ta ức hiếp người của tao như thế nào thì tao sẽ trả lại gấp trăm gấp nghìn lần”

 

Trong biệt thự Ngự Lâm, khi Nguyệt Như Ca đang ăn sáng được nửa chừng thì Hàn Chiến đã từ bên ngoài quay trở lại.

 

Hàn Chiến ngồi xuống vị trí bên cạnh Nguyệt Như Ca rồi bất chợt lên tiếng hỏi: “Như thế nào rồi, tối qua có ngủ ngon không?”

 

Trong miệng của Nguyệt Như Ca vẫn còn đang ngậm đồ ăn, cô ta cố ý nói: “Chiếc giường của anh Hàn thực sự rất mềm và rộng rãi nên ngủ rất thoải mái, nhưng không có anh Hàn ôm nên tôi ngủ không được ngon lắm”

 

Những lời này rất dễ nghe, chắc hản là lời khen ngợi.

 

Hàn Chiến khẽ hừ một tiếng, trên mặt không có cảm xúc gì mà mở miệng nói: “Bây giờ em đang mời tôi buổi tối cùng em ngủ hay sao?”

 

“Không được sao?” Nguyệt Như Ca mở to đôi mắt lóng lánh và liếc nhìn người đàn ông nào đó với vẻ mặt vô tội.

 

Sắc mặt Hàn Chiến rất tùy ý: “Tôi sao cũng được”

 

Dì Hà đang đứng bên cạnh bàn vui đến mức không khép được miệng rồi không nhịn được lên tiếng: “Xem ra sắp tới trong biệt thự của chúng ta sẽ có chuyện vui đây.

 

Nguyệt Như Ca: “..”

 

Sau khi Nguyệt Như Ca nghỉ ngơi nửa tháng, các vết thương trên người hầu như đã khỏi hẳn, cộng thêm mỗi ngày đều bôi thuốc mỡ do bác sĩ Thần Cửu kê đơn cho nên những vết đòn roi gần như không để lại dấu vết quá rõ, cho dù còn lưu lại sẹo nhưng thời gian lâu rồi cũng sẽ biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK