Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 298

Biệt thự nhà họ Kỳ.

Khi Kỳ Ngạn Lễ đưa Kiều Lạc về nhà họ Kỳ không lâu, Thẩm Uyển Yêu cũng vội vã chạy đến.

Thẩm Uyển Yêu nghe nói hôm nay Kỳ Ngạn Lễ đưa Kiều Tang về nhà ăn bữa cơm gia đình, điều này có nghĩa là Kỳ Ngạn Lễ muốn để Kỳ Trấn chấp nhận Kiều Tang.

Giờ ăn trưa, Kỳ Trấn thấy mọi người đã đông đủ, ông nghiêm túc nói: “Ngồi xuống hết đi.”

Sau khi mọi người ngồi xuống, người giúp việc bắt đầu dọn đồ ăn lên.

Kiều Lạc ăn rất ít, khi dùng bữa, Kỳ Ngạn Lễ liên tục gấp thức ăn cho cô ta, Kiều Lạc hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Em có thể tự lấy đồ ăn.”

Kỳ Trấn nhìn thấy con trai mình rất yêu chiều người phụ nữ này, ông không khỏi quan sát người phụ nữ bên cạnh Kỳ Ngạn Lễ.

Kỳ Trấn hỏi: “Cô Kiều là lý do con mãi không chịu lấy vợ?”

Bao năm qua, Kỳ Trấn giới thiệu cho Kỳ Ngạn Lễ rất nhiều người con gái ưu tú, có gia cảnh tốt, ngoại hình xinh đẹp, trí tuệ cao, nhưng Kỳ Ngạn Lễ đều không ưng một ai.

Kỳ Trấn tưởng rằng là do Kỳ Ngạn Lễ yêu cầu quá cao, nhưng hôm nay khi gặp Kiều Tang, ông cũng không cảm thấy Kiều Tang có điểm gì hơn người. Điều hơn người duy nhất chẳng qua là khiến con trai ông si mê say đắm, không thể thích bất cứ người phụ nữ nào khác.

Và Kiều Tang này, xét về tất cả các khía cạnh cũng đều thua kém nhiều so với những cô gái mà Kỳ Trấn giới thiệu cho Kỳ Ngạn Lễ.

Xét về ngoại hình, Kiều Tang xinh đẹp nhưng cũng không phải xuất sắc nhất, còn về gia thế, Kiều Tang hoàn toàn không có.

Kỳ Ngạn Lễ nắm lấy tay của Kiều Lạc và nói: “Bố, hôm nay con đưa Tiểu Tang về để bố gặp cô ấy. Con định sau tết sẽ kết hôn với Tiểu Tang.”

Đôi mắt của Kiều Lạc run rẩy, mặc dù cô ta biết Kỳ Ngạn Lễ luôn muốn cưới mình, nhưng không ngờ Kỳ Ngạn Lễ thật sự đã lên kế hoạch cho việc này.

Thẩm Uyển Yêu ngồi bên cạnh cau mày, nhưng vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Anh Ngạn Lễ, lần đầu tiên anh đưa cô Kiều về nhà đã nói đến chuyện kết hôn với chú, có sớm quá không?”

Kỳ Ngạn Lễ không thèm nhín Thẩm Uyển Yêu, anh ta lạnh lùng nói: “Sớm hay không, người ngoài như cô không đủ tư cách để bàn luận.

Thẩm Uyển Yêu cắn môi, rất không cam lòng.

Kỳ Trấn nói: “Ngạn Lễ, lần này con thực sự đường đột quá rồi, con lẳng lặng đưa một cô gái về nhà rồi nói với bố rằng con sẽ kết hôn với cô gái này, bố thấy con chỉ là đến thông báo cho bố biết thôi phải không?”

“Bố, con không quan tâm bố có thích Tiểu Tang hay không, có đồng ý cho cô ấy làm dâu nhà họ Kỳ hay không, con đều sẽ cưới cô ấy. “Con….”

Kỳ Trấn thở dài, kể từ sau khi mẹ của Kỳ Ngạn Lễ chết, Kỳ Ngạn Lễ luôn lạnh nhạt với ông, không bao giờ thân mật gần gũi. Nhưng đây là chuyện chung thân đại sự cả đời của con ông, người làm bố như ông không thể không quản. “Ngạn Lễ, dì Thẩm vẫn đang ở đồn cảnh sát, chuyện này không biết bao mới có thể kết thúc. Con nói sau tết con sẽ kết hôn với Kiều Tang, nhưng sắp tết đến nơi rồi, ta thấy chuyện hôn sự chúng ta hãy hoãn lại đi!”

Kỳ Ngạn Lễ cười khẩy: “Thẩm Thu ở đồn cảnh sát là do bà ta tự gây tội, lẽ nào bà ta thật sự phải ngồi tù vài năm, con không kết hôn nữa?”

Kỳ Ngạn Lễ trước giờ không thích mẹ con Thẩm Thu. Thường ngày, anh không sống ở nhà họ Kỳ, cũng không qua lại với mẹ con họ. Nhưng hôm nay Kỳ Trấn lại lợi dụng việc của Thẩm Thu để trì hoãn cuộc hôn nhân của anh và Tiểu Tang, Kỳ Ngạn Lễ càng thêm ghét hai mẹ con Thẩm Thu. “Ngạn Lễ, con nói chuyện kiểu gì đấy!”

“Bố, hôm nay con đưa Tiểu Tang về là vì trong lòng con muốn được nhận lời chúc phúc của bố. Nếu bố không đồng ý, con cũng không quan tâm. Dù sao ngoại trừ họ Tề và trong ngoài con mang dòng máu của nhà họ Tề ra, con và nhà họ Tề gần như không có quan hệ gì nữa.”

“Con!”

Kỳ Trấn tức giận.

Kiều Lạc kéo áo Kỳ Ngạn Lễ, ra hiệu cho anh ta đừng nói nữa, nhưng Kỳ Ngạn Lễ nắm chặt tay cô ta và nói: “Tiểu Tang, chúng ta đi.

Kỳ Ngạn Lễ nắm tay Kiều Tang, mặc kệ phản ứng của Kỳ Trấn và Thẩm Uyển Yêu, anh ta quay người rời khỏi biệt thự của nhà họ Kỳ.

Bữa cơm đang dở dang, Kỳ Trấn nghe thấy tiếng khởi động xe trong sân, ông cau mày hơn, tức giận đập tay xuống bàn và quát: “Đồ khốn nạn!”

Thẩm Uyển Yêu an ủi Kỳ Trấn: “Chú, chú đừng tức giận nữa, anh ấy bây giờ chỉ là nhất thời mê muội, sau này anh ấy sẽ hiểu tấm lòng của chú dành cho anh ấy.”

Kỳ Trấn vỗ tay cô ta và nói: “Nếu nó có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện như cháu thì tốt biết mấy.

Vì lời khen này, Thẩm Uyển Yêu càng trở nên nghe lời hơn.

Kỳ Trấn nói: “Chuyện của mẹ cháu, chú đã tìm đã tìm luật sự tốt nhất để biện hộ cho bà ý. Nhưng chuyện này, vấn đề chủ yếu là do cảnh sát đã có nhân chứng, mặt khác là do đối phương là Phó Hàn Tranh, vì thế mẹ cháu rất khó để thoát khỏi sự việc này. Chú cũng chỉ có thể cố gắng hết sức giúp mẹ cháu thôi.”

“Chúc, mẹ cháu chắc sẽ không thật sự phải ngồi tù đấy chứ?”

Thẩm Uyển Yêu hơi hoảng sợ nhìn Kỳ Trấn.

Kỳ Trấn thành thật nói: “Việc ngồi tù chắc chắn là không thể tránh khỏi, chúng ta chỉ có thể cố gắng xin giảm mức án nhẹ nhất.

Sắc mặt Thẩm Uyển Yêu tái nhợt: “Vậy…ít nhất là mấy năm?”

“ít nhất phải là ba năm.

Đôi mắt Thẩm Uyển Yêu run rẩy dữ dội: “Vậy…chú…chú, chú có ly hôn với mẹ cháu không?”

Kỳ Trấn nói: “Thủ tục kết hôn của ta và mẹ cháu mãi chưa làm, coi như là vợ chồng hờ thôi. Uyển Yêu, sau này có việc gì cần giúp, cháu cứ nói với chủ. Chuyện của mẹ cháu, chú cũng rất buồn. Nhưng mà…”

Giọng nói của Kỳ Trấn nghẹn lại, sắc mặt có chút khó xử.

Trái tim của Thẩm Uyển Yêu chết lặng, hừ, như vậy là bây giờ nhà họ Kỳ cũng sẽ không giúp bọn họ nữa?

Cuối tuần, trời nắng đẹp, Mộ Vi Lan ở trong phòng bệnh mãi nên phát chán, cô liền đòi ra ngoài đi dạo với Phó Hàn Tranh.

Khi cả hai đi ra ngoài bệnh viện, họ tình cờ gặp Giang Thanh Việt và Lục Hỉ Bảo.

Mộ Vi Lan hỏi: “Hỉ Bảo, hai người đi đâu thế?”

“Không phải trước đây mình đã nói với cậu rồi à, cuối tuần này mình phải về nhà.”

Mộ Vi Lan đương nhiên nhớ điều này, nhưng… “Bác sĩ Giang cũng về nhà cùng cậu sao?”

Hai người thành đôi rồi? Giang Thanh Việt đến gặp bố mẹ của Lục Hỉ Bảo?

Lục Hỉ Bảo cười nói: “Sư phụ mình có người thân ở thị trấn Thanh Hà, mình tiện đường đi nhờ anh ấy.”

Giang Thanh Việt lạnh lùng gật đầu với hai người họ, và nói với Lục Hỉ Bảo: “Đi thôi.”

Sau khi hai người họ rời đi, Mộ Vi Lan tò mò hỏi Phó Hàn Tranh: “Bác sĩ Giang thật sự có người thân ở thị trấn Thanh Hà à?”

Phó Hàn Tranh mỉm cười, vòng tay qua vai cô và nói: “Giang Thanh Việt thật sự có người thân ở thị trấn Thanh Hà mới là lạ đấy.”

Mộ Vi Lan cười khúc khách: “Vậy là bác sĩ Giang cố tình đưa Hỉ Bảo về nhà?”

“Anh thấy không đơn giản chỉ là muốn đưa Lục Hỉ Bảo về nhà thôi đâu.

Mộ Vi Lan có chút khó tin, lẽ nào còn muốn gặp bố mẹ nữa à? “Nhưng mà, anh thấy Hỉ Bảo và bác sĩ Giang thật sự hợp nhau sao?”

Phó Hàn Tranh nói: “Chuyện này người ngoài này không có ích gì. Bọn họ thấy phù hợp, vậy sẽ là phù hợp.

Mộ Vi Lan gật đầu, cảm thấy có lý.

Khi đi đến một cơ sở giải trí nhỏ cách bệnh viện không xa, vài đứa trẻ ngây thơ đang chơi cầu trượt.

Mộ Vi Lan nhìn đám trẻ, nghĩ đến đứa con vừa mới sảy thai của mình, cô không tránh khỏi đau buồn.

Phó Hàn Tranh nhìn ra được tâm tư của cô, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng và nói: “Đợi khi nào sức khỏe em ổn định, chúng ta lại thêm một đứa con nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK