Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 82

Sau khi tan làm, Mộ Vi Lan đợi ba phút, cô cầm điện thoại lên, sau đó soạn tin nhắn gửi cho Phó Hàn Tranh.”

“Này, khi nào anh tan làm thế?”

Trên tầng 66, Phó Hàn Tranh đang xử lý tài liệu, sau khi nhận được tin nhắn, anh lập tức trả lời lại cô: “Cô đến văn phòng của tôi.”

Từ Khôn đang sắp xếp tài liệu cho Phó Hàn Tranh, anh liếc nhìn màn hình điện thoại, rồi mỉm cười nói: “Boss, sao trước đây tôi không phát hiện ra anh còn biết nhắn tin cho cô bé chứ?”

Bình thường, Từ Khôn sẽ không dám trêu chọc Phó Hàn Tranh, nhưng mà hiện giờ tâm trạng của Phó Hàn Tranh rõ ràng là rất tốt, Từ Khôn trêu anh có một câu, mà cũng không quá đáng nên Phó Hàn Tranh đương nhiên không tức giận.

Anh cầm điện thoại, nhướn mày và trầm ngầm: “Mộ Vi Lan còn được tính là cô bé sao?”

“Tính chứ, sao lại không tính. Cô Mộ mới tốt nghiệp đại học, cũng chỉ 24 tuổi, tại sao không phải là cô bé chứ?”

Phó Hàn Tranh cong môi, một nụ cười tinh nghịch hiện lên trong mắt anh.

Cô bé sẽ biết cắn người sao? Cô bé cũng biết trút giận à?

Trong ấn tượng của Phó Hàn Tranh, những cô gái trẻ bây giờ đều có vẻ yếu đuối. Nhưng khi Mộ Vi Lan nổi giận, cô còn dám tát anh.

Anh trả lời hờ hững: “Đã sinh con rồi, còn bé bỏng gì chứ.”

Đang nói chuyện, Mộ Vi Lan gõ cửa và bước vào.

Sau khi Từ Khôn sắp xếp tài liệu xong, anh rời khỏi văn phòng và chỉ còn lại Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan.

Mộ Vi Lan ngồi trên ghế sofa đợi anh, và chăm chú nhìn Phó Hàn Tranh làm việc.

Người đàn ông khi làm việc nghiêm túc thực sự rất quyến rũ. Đặc biệt là với khí chất tuyệt vời của Phó Hàn Tranh.

Không biết là bởi vì Phó Hàn Tranh quá bắt mắt, hay là bởi vì gần đây cô không ngủ ngon. Cô nằm trên ghế sofa một lúc và ngủ thiếp đi.

Sau khi Phó Hàn Tranh xử lý xong công việc, anh ngẩng đầu lên và nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé đang đợi anh đã ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

Anh bước tới, kéo chăn đắp lên người cô và nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Cô không phải là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng gặp, thậm chí không phải là rất xinh đẹp. Nhưng làn da của cô rất trắng và mềm mại.

Trong tâm trí anh lại phảng phất hình ảnh người phụ nữ này trần truồng nằm dưới người anh. Khoảng khắc cô ngẩng đầu lên chịu đựng anh, khiến anh xao động.

Phó Hàn Tranh trước nay không phải là người quá trọng tình dục, bao năm qua, anh thậm chí không để tâm đến vấn đề này. Nhiều phương tiện truyền thông đã nói rằng anh có vấn đề về tình dục. Nhưng kể từ sau khi anh ngủ với người phụ nữ này ba năm trước, anh gần như không có hứng thú với ai. Bình thường hưng phấn, nhưng chưa được một nửa anh đã không thể tiếp tục đến nữa. Một mặt là vì phải chăm sóc Tiểu Đường Đậu nên rất ít ra ngoài. Mặt khác, hình như những hương vị của người phụ nữ khác đã mất đi sự hấp dẫn đối với anh.

Phó Hàn Tranh yêu cầu rất cao về khía cạnh này. Ba năm trước, trong bảy đêm đó, Mộ Vi Lan khiến anh cảm nhận được sự giải thoát và khoái cảm trong cơ thể mình. Lúc đó, không phải là anh chưa từng nghĩ kêu Từ Khôn giữ cô lại. Nhưng niềm vui này, cũng không để để anh giữ lại người phụ nữ có thể gây ra rắc rối.

Cánh cửa văn phòng vang lên, Hướng Nam Tây đẩy cửa bước vào.

“Hàn Tranh, anh xử lý công việc xong chưa? Chúng ta cùng đi đón Tiểu Hàm và Tiểu…”

Cô ta vẫn chưa nói xong, khi Phó Hàn Tranh quay lại nhìn cô ta, anh giơ ngón tay lên đặt giữa môi, ra hiệu cô im lặng.

Hướng Nam Tây sững sờ, cô ta nhìn qua đó và thấy Mộ Vi Lan đang nằm ngủ trên ghế sofa.

Phó Hàn Tranh hạ giọng và nói: “Cô đi trước đi.”

“Vậy anh…?”

“Tôi đi sau.”

“Nhưng Tiểu Đường Đậu đã tan học lâu rồi, ai đi…”

“Tôi sẽ gọi cho bố đến đón.”

Hướng Nam Tây siết chặt lòng bàn tay, khi cô ta rời khỏi văn phòng, cô ta quay người lại liếc nhìn Phó Hàn Tranh.

Hàn Tranh….thực sự thích Mộ Vi Lan rồi sao?

Cô ta đứng bên ngoài cửa một lúc lâu. Trên ghế sofa, Mộ Vi Lan nghiêng mặt, cô thay đổi tư thế, úp mặt vào lòng bàn tay của Phó Hàn Tranh và tiếp tục ngủ. Đôi môi hồng của cô khẽ mở, để lộ hàm răng trắng đều, Phó Hàn Tranh bất chợt cúi đầu và hôn cô.

Nụ hôn này khiến Mộ Vi Lan bừng tỉnh. Cô vô thức vùng vẫy, đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt điển trai trước mặt, toàn thân cô dường như không còn sức lực. Cô không biết phải làm thế nào để đẩy anh ra, cô nhắm mắt lại, để mặc cho anh hôn, toàn thân cô dường như có một dòng điện chạy qua khiến cô tê liệt.

Cô vô thức nhấc tay lên và ôm cổ Phó Hàn Tranh.

Sự đáp lại vụng về làm dấy lên phản ứng của người đàn ông. Anh nhìn cô chăm chú, mặt cô đỏ ửng, mê muội trong nụ hôn của anh. Phó Hàn Tranh nhắm mắt lại, ôm cô ngồi trên đùi anh. Một tay anh ôm chặt lấy eo cô, tay còn lại giữ gáy cô, và hôn sâu hơn.

Hướng Nam Tây đứng ngoài cô, đôi mắt cô ta ướt đẫm. Cho đến khi nhìn thấy bàn tay anh luồn vào trong váy của Mộ Vi      Lan. Cô ta che miệng, không dám tiếp tục nhìn nữa, cô ta rơi nước mắt và chạy đi.

Mộ Vi Lan dường như nghe thấy tiếng giày cao gót ở ngoài cửa, cô vô thức nhìn ra ngoài, không có ai đứng trước cửa, nhưng cánh cửa chưa đóng chặt. Trái tim cô khế run lên, vừa ngại ngùng vừa căng thẳng, ngăn động tác của Phó Hàn Tranh: “Cửa, cửa chưa đóng…”

Phó Hàn Tranh phớt lờ cô, ngón tay tiếp tục loàn loạn trong váy cô, khuôn mặt hết sức điềm tĩnh, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bé của cô: “Cô không chú tâm?”

Khi làm tình mà không tập trung là sự nhục nhã lớn nhất đối với một người đàn ông.

Phó Hàn Tranh tháo thắt lưng và kéo khóa quần: “Xem ra là tôi vẫn chưa cố gắng hết sức.”

Đôi mắt đen sáng của người đàn ông rõ ràng lạnh lùng, nhưng lại vô cùng nó         bỏng, sự nóng bỏng bên trong làm cô tan chảy, như một ngọn lửa trong đêm tuyết.

Trong đôi mắt đen tuyền ấy là sự quyến rũ chết người, Mộ Vi Lan không thể nào rời mắt.

Phó Hàn Tranh rất gợi cảm, sự gợi cảm giống như yết hầu nhô ra trên chiếc cổ trắng ngần của anh, như xương đòn gợi cảm, như bộ ngực rắn chắc của anh, như giọng nói trâm thấp đầy quyến rũ, hay giống như là ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh khi chăm chú nhìn ai đó, và cũng giống như là sự mê hoặc vô ta phát ra từ đôi mắt của….thiếu một thứ cũng không được. Giữa tay và chân, đều thuộc về sự gợi cảm và quyến rũ của một người đàn ông. Sự thanh cao, kiêu ngạo khiến Mộ Vi Lan say sửa, chóng mặt.

Người đàn ông cúi đầu và dùng sức hôn lên môi và cổ cô, giống như một sự trừng phạt trá hình. Trên làn da trắng và mềm mại của cô đã hiện lên một dấu ấn độc nhất vô nhị thuộc về anh.

“Phó Hàn Tranh…”

Một giọng nói nhỏ nhẹ và mềm mại, còn có chút đáng thương, không biết là đang cầu xon anh hay là vì trong lúc động tình mà vô thức kêu lên.

Anh tiếp tục, nhưng cau mày và ra lệnh: “Bỏ Phó đi, tiếp tục kêu.”

“.Hàn Tranh.”

Anh có vẻ hài lòng, ép toàn bộ cơ thể cô vào trong lòng, chiến trọn cô.

Bàn tay trắng nõn nà của cô vô thức cào lên lưng anh, để lại dấu vết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK