Chương 215
Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô, “Chẳng phải em nói em cảm thấy Gianh Thanh Việt có ý với bạn học của em sao, vậy em nghĩ, Giang Thanh Việt có để cho bạn học của em nghỉ, cho cô ấy đến dự sinh nhật của bạn trai không?”
Mộ Vi Lan ngơ ngác, “Không ngờ rằng chủ nhiệm Giang dáng vẻ nghiêm chỉnh, lại cũng biết lấy việc công làm việc tư đấy nhỉ?”
Phó Hàn Tranh hơi hơi chau mày, nghe cô bình luận người đàn ông khác, liền vô cớ không thoải mái, “Vừa nãy em nói với bạn em, anh là nhặt được sao?”
Mộ Vi Lan đỏ mặt lên, “Sao anh lại xem trộm nhật kí trò chuyện của em và Hỉ Bảo chứ?”
“Em ở trước mặt anh trò chuyện vui vẻ như thế, anh xem một tí cũng không được sao?”
Người đàn ông này, xem trộm cô nói chuyện, mà vẫn còn nói như là mình đúng!
Mộ Vi Lan cọ mặt vào trong lòng anh, “Em và Hỉ Bảo đã mấy năm không gặp nhau rồi, Hỉ Bảo khó mà tìm em giúp đỡ, anh giúp em một chút nhé?”
Dáng vẻ làm nũng như vậy của cô, Phó Hàn Tranh rất thích, nhưng Phó Hàn Tranh là một nhà tư bản, hút máu và lợi tức đều ăn vào trong máu, rủ mắt xuống, nhìn vào người phụ nữ trong lòng, “Giúp em cũng được, nhưng anh muốn thu chút lợi nhuận.”
Lợi nhuận?
Mộ Vi Lan bĩu môi, “Hừ, keo kẹt.”
Phó Hàn Tranh cúi người áp sát bên tai cô hạ thấp giọng nói một câu, Mộ Vi Lan đỏ cả mặt, “Nhưng bác sĩ vừa nói rồi, không thể động phòng được!”
“Đợi sinh con xong, anh sẽ đến thu lợi nhuận.”
Mộ Vi Lan co miệng lại, người đàn ông này, mưu mô cũng thật là nhìn xa trông rộng…
Phó Hàn Tranh lấy điện thoại ra, trực tiếp đưa cho cô: “Em tự dùng wechat của anh nói với Giang Thanh Việt đi.”
Mộ Vi Lan mỉm cười nhận lấy, điện thoại có bảo mật, “Mật khẩu điện thoại của anh là bao nhiêu?”
“Sinh nhật của anh.”
Mộ Vi Lan ngơ ngác, “Em không biết sinh nhật của anh!”
Người đàn ông tối mặt xuống, ngữ khí cứng cỏi nói: “Ngày 25 tháng 12, nhớ kĩ lấy.”
Mộ Vi Lan hai mắt sáng lên, “Hàn Tranh, sinh nhật của anh vừa lúc là lễ Giáng Sinh đấy, năm nay chúng ta có thể vừa tổ chức sinh nhật cho anh, vừa chơi lễ Giáng Sinh rồi.”
Phó Hàn Tranh mím môi, “Anh không chơi lễ Giáng Sinh”
“. Lạc hậu!”
Người đàn ông tuổi tác lớn, quả nhiên là có sự khác biệt so với cô gái hơn hai mươi tuổi như cô.
Sau khi Mộ Vi Lan nhập mật khẩu, tìm đến Giang Thanh Việt, mở cuộc trò chuyện ra, đang nghĩ xem phải chọn lọc từ ngữ thế nào, vừa phải học theo giọng điệu của Phó Hàn Tranh, vừa phải khiến cho Giang Thanh Việt có thể đồng ý để Hỉ Bảo nghỉ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mộ Vi Lan cũng không biết phải mở miệng như thế nào, “Hàn Tranh, bình thường anh dùng giọng điệu gì để nói chuyện với chủ nhiệm Giang thế? Tự dưng em đóng giả thành anh, bảo anh ấy cho Hỉ Bảo nghỉ, có phải hơi kì quặc không?”
“Em thấy sao. Vừa nãy Lục Hỉ Bảo chìa tay ra chào hỏi anh, Giang Thanh Việt đến cả tay của Lục Hỉ Bảo cũng không định cho anh bắt, bây giờ anh lại đi tham gia vào chuyện của cây ấy và Lục Hỉ Bảo, nói không chừng cậu ấy sẽ nghĩ rằng anh có ý với Lục Hỉ Bảo đấy.”
Mộ Vi Lan nhìn anh, có chút bắt bẻ nói: “Nghe giọng điệu của anh, hình như anh thấy rất tiếc vì không bắt được tay của Hỉ Bảo thì phải?”
“Kể cả Giang Thanh Việt không ngăn cản, thì anh cũng không có ý định bắt tay của Lục Hỉ Bảo.”
Phó Hàn Tranh nghiêm túc giải thích một câu như vậy, Mộ Vi Lan bỗng cảm thấy ngọt ngào, cô thích dáng vẻ giữ mình trong sạch vì cô của Phó Hàn Tranh.
Nhớ đến anh từng nói, anh không thích phụ nữ mạnh mẽ, kiểu người như Hỉ Bảo kia, lẽ nào cũng không phải khẩu vị của anh sao?
“Hàn Tranh, anh thấy… Hỉ Bảo như thế nào?”
Người tinh ranh như Phó Hàn Tranh, sao có thể không hiểu ý của cô nói là gì chứ.
Cô bị đau bụng, anh cũng sốt ruột muốn chết, anh làm gì có thời gian để nhìn Lục Hỉ Bảo là người như thế nào chứ, từ khi vào phòng bệnh đến bây giờ, sự chú ý của anh không hề rời khỏi trên người của cô.
“Lục Hỉ Bảo như thế nào anh không biết, nhưng con mắt của Giang Thanh Việt cũng không kém đâu.”
Anh nói vô cùng thẳng thắn, Mộ Vi Lan cũng chỉ là tò mò, chứ cũng không có ý gì khác.
“Sao thế, em ở trong mắt em, là người đứng núi này trông núi nọ như vậy sao?”
Mộ Vi Lan gượng cười vài tiếng, “Sao lại thế được chứ, em chỉ là tiện miệng hỏi chút thôi.”
Mộ Vi Lan nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết phải nói như thế nào với Giang Thanh Việt, liền đưa điện thoại cho Phó Hàn Tranh, “Hay là thôi, không biết phải xin nghỉ cho Hỉ Bảo như nào nữa.”
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên trán của cô, thấy sắc mặt vô vẫn nhợt nhạt như vậy, ngón tay dài liền kẹp chăn vào, “Nghỉ ngơi đi, muốn ăn gì, để anh đi mua.”
“Em muốn ăn sủi cảo, nhưng không biết gần đây có bán không.”
“Chắc là có.”
Phó Hàn Tranh đang định đứng dậy đi mua, Mộ Vi Lan liền giữ anh lại, “Anh đừng ra ngoài, bây giờ có thể dùng điện thoại để gọi ship đến rồi!”
Phó Hàn Tranh sao lại sống như người ở xã hội nguyên thuỷ như vậy chứ, lẽ nào từ trước đến giờ anh chưa từng gọi ship sao?
Nhưng mà nghĩ cũng phải, với thói quen bắt bẻ kia của anh, e là sẽ không ăn quen đồ ship!
Phó Hàn Tranh ung dung xoa lên đầu của cô, nói: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Mộ Vi Lan không nghĩ nhiều, gật gật đầu, “Vậy anh đi đi, đừng hút nhiều quá, không tốt cho sức khoẻ đâu.”
Phó Hàn Tranh đồng ý qua loa một tiếng, rồi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh.
Ra đến bên ngoài phòng bệnh, Phó Hàn Tranh liền gửi tin nhắn cho Giang Thanh Việt.
“Cho Lục Hỉ Bảo nghỉ nửa ngày đi, nếu không thì vợ tớ nằm trên giường không thể yên tâm dưỡng thai được đâu, coi như tớ nợ cậu một ân huệ đi.”
Khi Giang Thanh Việt nhận được đoạn tin nhắn này, liền co miệng lại.
Lục Hỉ Bảo ngồi ở bên cạnh, đang viết báo cáo thực tập, tư tưởng không tập trung, bàn tay nhỏ trắng nõn cầm cây bút chuyển qua chuyển lại, không thấy cô viết được mấy chữ.
Giang Thanh Việt bước tới, chỉ thấy trên tờ giấy trắng kia, viết toàn là “Diêm Vương Giang khốn nạn.”
Người đàn ông nheo mắt lại, “Chửi tôi à?”
Lục Hỉ Bảo đột nhiên nghe thấy giọng nói nam lạnh lùng, thân hình nhỏ nhắn bỗng run rẩy, vội vàng lật tờ giấy trắng kia lại để che đi, cười hihi nói: “Sư phụ, thầy giáo Giang, chủ nhiệm Giang, sao em có thể chửi thầy được cơ chứt Em đây là đang khen thầy, thầy nghiêm khắc với học trò là thái độ nghiêm túc của thầy, nếu như qua cửa trong tay thầy, thì sau này sự cố ngành Y cũng có thể ít đi vài việc! Em đây là cảm kích thầy đã nghiêm khắc và…”
Những lời khen ngợi “thao thao bất tuyệt” đối với anh ấy của Lục Hỉ Bảo vẫn chưa nói xong, Giang Thanh Việt liền ngắt lời, “Đơn xin nghỉ buổi chiều, đã được phê chuẩn, nhưng tối nay tôi phải trực đêm, trước bảy giờ quay về bệnh viện cho tôi.”
Giang Thanh Việt đồng ý cho cô ấy nghỉ, Lục Hỉ Bảo rất phấn khích, nhưng bảy giờ đã phải về, có phải là quá sớm rồi không!
“Sư phụ, có thể tám giờ không?”
Giang Thanh Việt khoanh hai tay lại, vẻ mặt nghiêm nghị, “Sáu giờ.”
Doạ cho Lục Hỉ Bảo không dám mặc cả nữa, “Vậy vẫn là bảy giờ đi!”
Phó Hàn Tranh đang hút thuốc ở trong vườn hoa sau bệnh viện, khi điếu thuốc cháy đến cuối cùng, thì nhìn thấy Giang Thanh Việt đứng ở cách đó không xa, cũng đang hút thuốc.
Anh nheo mắt lại, ngón tay dài gẩy điếu thuốc, đi về phía Giang Thanh Việt, “Một mình ở đây hút thuốc à? Lục Hỉ Bảo đi rồi sao?”
“Giữ cô ấy ở lại đây, cô ấy cũng không ở, chỉ bằng cứ để cho cô ấy đi dự sinh nhật của người bạn trai nhỏ kia.”
Phó Hàn Tranh cong môi lên, “Cậu thích Lục Hỉ Bảo thật à?”
“Không được sao?”
Phó Hàn Tranh trêu chọc nói: “Không phải là không được, chỉ là cảm thấy cây vạn tuế ra hoa, có chút lạ lùng.”
Phó Hàn Tranh hút xong điếu thuốc, liền ném đầu thuốc xuống bên cạnh chân, dập lửa, Giang Thanh Việt lại đưa cho anh một điếu nữa, Phó Hàn Tranh cười nhạt từ chối, “Người ở trong nhà quản chặt, không cho hút nhiều.”
Giang Thanh Việt khinh thường nhìn anh một cái, lạnh lùng nói: “Nô lệt”