Chương 132
Phó Hàn Tranh khoanh tay đứng cạnh chiếc Spyker màu đen, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về bên này.
Ánh mắt của người đàn ông, có thể làm cho người ta chết vì lạnh.
Mộ Vi Lan đầu tiên là chột dạ, sau đó lại cảm thấy mình uất ức, nghĩ đến Phó Hàn Tranh cử tâm niệm người con gái tên Tang Tang kia, cô lại bắt đầu thấy cây ngay không sợ chết đứng.
Dựa vào cái gì trong lòng anh được nhớ đến người khác, mà cô lại không thể làm bạn bình thường với người đàn ông khác chứ?
Ánh mắt của Kỳ Ngạn Lễ loé lên vẻ nghiền ngẫm.
Sau khi Mộ Vi Lan xuống xe, tiểu Đường Đậu trong tay ôm một con gấu bông chạy đến, “Mộ Mộ!”
Mộ Vi Lan nở một nụ cười ấm áp với đứa trẻ, “Đường Đậu, có nhớ mẹ không?”
“Ừm! Nhớ! Con và bố đều rất nhớ mẹ!”
Tiểu Đường Đậu thông minh lanh lợi nói xong câu này, còn có lòng ngẩng đầu lên nhìn về phía người bố của mình.
Nhưng người bố lại xị mặt ra, không có phản ứng gì!
Thật là, nó ở trước mặt Mộ Mộ nói tốt cho bố, mà bố vẫn không cảm kích! Hừ.
Mộ Vi Lan sờ lên đầu của tiểu Đường Đậu, nắm lấy tay của đứa bé, nói: “Chúng ta vào trong nhà chơi một lúc nhé có được không?”
“Được!”
Mộ Vi Lan từ đầu đến cuối, đều không thèm nhìn Phó Hàn Tranh, càng không nói với anh nửa lời, thẳng thắn coi anh như không khí!
Mộ Vi Lan vừa mở cửa, thì bị một cánh tay của người đàn ông chặn lại. Phó Hàn Tranh cúi đầu dặn dò tiểu Đường Đậu, “Đường Đậu, con tự vào trong chơi trước đi.”
Tiểu Đường Đậu biết bố mình muốn nói chuyện với Mộ Mộ, liền ôm con gấu bông trong lòng ngoan ngoãn “Ò” một tiếng, rồi tự đi vào trong nhà trước.
Phó Hàn Tranh lúc này mới lạnh mặt lên tiếng: “Có phải em nên giải thích với tôi một chút không?”
Anh hỏi với giọng điệu bá đạo như vậy, khiến cho cô rất khó chịu, hơn nữa, cô nói thật với anh, nhưng anh đã nói thật với cô chưa?
Mộ Vi Lan hời hợt nói: “Giải thích? Em chẳng có gì phải giải thích với anh cả.”
“Mộ Vi Lan!”
Phó Hàn Tranh dùng lực ép cô vào giữa cánh cửa cà lồng ngực, Mộ Vi Lan không còn chỗ để giãy giụa, đỏ mặt nhìn chằm chằm và anh.
Kỳ Ngạn Lễ bước xuống xe, cười nói: “Thì ra tổng giám đốc Phó lại không có phong độ như vậy, lại có thể dùng lực mạnh đối với một người con gái yếu ớt sao?”
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh trở nên u ám, bên trong toàn là sát khí, anh kéo người phụ nữ trước mặt vào trong lòng, lạnh lùng nói với Kỳ Ngạn Lễ: “Tôi đối với người phụ nữ của tôi có phong độ hay không, chuyện này không cần tổng giám đốc Kỳ đến bình luận!”
Kỳ Ngạn Lễ sâu sắc nhìn Mộ Vi Lan, nói: “Nhưng mà, cô Mộ hình như không xem tổng giám đốc Phó là bạn trai thì phải, nếu không thì, sao lại không tình nguyện như này chứ?”
“Phó Hàn Tranh, anh bỏ em ra!”
Phó hàn Tranh cố tình bỏ cô ra, Mộ Vi Lan đi vào trong nhà.
Bên ngoài, chỉ còn lại Phó Hàn Tranh và Kỳ Ngạn Lễ hai người.
Phó Hàn Tranh sải đôi chân dài bước đến, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, “Kỳ Ngạn Lễ, tôi cảnh cáo anh, không được phép động đến Mộ Vi Lan!”
“Tôi chỉ là ném cho cô Mộ một cành ô liu mà thôi, cô ấy đến Á Hoa, hoàn toàn là ý nguyện của cô ấy.”
Trong con mắt đen của Phó Hàn Tranh, được kết một tảng băng dày đặc.
“Kỳ Ngạn Lễ, chuyện của Tang Tang quả thực là tôi nợ anh, nhưng anh đừng nghĩ rằng, tôi sẽ nhân nhượng anh trong chuyện này.”
Kỳ Ngạn Lễ tiến gần lại một bước, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ nghe được nới bên tai anh: “Phải đó, anh nhân nhượng tôi, mấy năm nay anh rõ ràng là chán ghét tôi, lại còn cố tình vứt những thứ ngon ngọt cho tôi nếm, thử, nhưng Phó Hàn Tranh, tôi sẽ không vì chút lợi ích này mà cảm ơn anh đâu, càng không thể không hận anh được, thứ tôi muốn, là anh sẽ giống với tôi, mất đi thứ đáng quý nhất quan trọng nhất của mình.”
Phó Hàn Tranh cười khỉnh một tiếng, con mắt đen sâu lắng nhìn anh ta đang đầy vẻ oán hận, “Tôi đối với Mộ Vi Lan chỉ là mới mẻ nhất thời, nếu như tổng giám đốc Kỳ thích, thì đợi tôi chơi chán rồi tặng lại cho anh.”
“Tôi còn tưởng rằng tổng giám đốc Phó đối với cô Mộ là thật lòng cơ đấy, thật không ngờ được!”
Kỳ Ngạn Lễ cố tình nâng cao giọng lên, hỗ với Mộ Vi Lan đang ở trong nhà: “Cô Mộ, cô nghe thấy chưa? Tổng giám đốc Phó nói, anh ta đối với cô chỉ là mới mẻ nhất thời, đợi anh ta chơi chán rồi, thì sẽ tặng lại cho tôi! Chi bằng cô cứ theo tôi từ bây giờ đi..”
Chưa nói hết, Phó Hàn Tranh liền giơ nắm đấm, mạnh mẽ đấm lên mặt của Kỳ Ngạn Lễ!
Khoé miệng của Kỳ Ngạn Lễ bị chảy máu, anh ta cười khỉnh nói thêm, “Đánh đi, đánh mạnh vào, bây giờ anh đánh tôi, sau này tôi sẽ còn khiến cho anh đau hơn tôi bây giờ gấp trăm nghìn lần! Phó Hàn Tranh, một chút đau đớn này đối với tôi mà nói, vốn dĩ không phải là đau, mười năm trước, tôi đã được trải qua cuộc sống dưới địa ngục, anh nghĩ rằng tôi sẽ sợ sao?”
“Cút!”
Sau khi Kỳ Ngạn Lễ đi, lúc Phó Hàn Tranh quay người đi vào trong nhà, Mộ Vi Lan liền đóng rầm cửa lại.
Phó Hàn Tranh đứng ở ngoài cửa, ăn một quả bế môn tạ khách hiếm có.
Trong nhà, tiểu Đường Đậu đứng ở bên cạnh Mộ Vi Lan, ngửa mặt hỏi: “Mộ Mộ, chúng ta nhốt bố ở bên ngoài như này thực sự ổn sao? Nếu như bố vào trong, thì có đánh đít chúng ta không?”
“Vậy thì không cho anh ấy vào nữa.”
Mộ Vi Lan ngồi xổm xuống, ôm tiểu Đường Đậu đáng yêu vào trong lòng, “Tối nay Đường Đậu cứ ngủ ở đây nhé có được không? Đợi chút nữa mẹ sẽ làm món ngon cho Đường Đậu ăn.”
Đường Đậu gật gật đầu, nhưng vẫn có chút sợ, nhắc nhở nói: “Mộ Mộ, nếu như bố nổi giận, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
“Bố con lẽ nào có thể ăn cả mẹ sao? Đi, chúng ta đi nấu món ngon ăn.”
Mộ Vi Lan ở phòng bếp nấu đồ ăn, trong lòng nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Phó Hàn Tranh, tư tưởng không tập trung, con dao sắc bén, ngay lập tức cắt vào tay của cô, máu từ đầu ngón tay chảy ồ ạt ra ngoài.
Trong đầu, chỉ còn sót lại câu nói lạnh nhạt vô tình của anh.
“Tôi đối với Mộ Vi Lan chỉ là mới mẻ nhất thời, nếu như tổng giám đốc Kỳ thích, đợi tôi chơi chán sẽ tặng lại cho anh.”
Không biết là đau, hay là tủi thân, đôi mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Tiểu Đường Đậu chạy vào, nhẹ nhàng hỏi: “Mộ Mộ, sao mẹ lại khóc thế? Có phải bố đã bắt nạt mẹ không?”
“Không, không phải, mẹ chỉ là bị dao cắt vào tay, nên hơi đau một chút.”
Tiểu Đường Đậu nắm lấy tay của cô, lấy cái miệng nhỏ xinh thổi vào vết thương đó, “Bố nói thổi như này thì sẽ không đau nữa.”
Mộ Vi Lan nhìn tiểu Đường Đậu một cách thân mật, nước mắt không những không kiềm chế được, ngược lại còn chảy nhanh hơn.
Ngoài cửa, đột nhiên vang lên tiếng khởi động xe, Mộ Vi Lan ngó ra bên ngoài, Phó Hàn Tranh lái xe đi rồi.
Haha, quả nhiên, sự kiên nhẫn và hứng thú của anh đối với cô, chỉ là như thế mà thôi.
Sao cô lại ngốc đến nỗi phải đi tham vọng cái thật lòng của Phó Hàn Tranh chứ?
Tiểu Đường Đậu chớp mắt nói: “Bố đi rồi, bây giờ chúng ta mở cửa ra được không? Con muốn ra ngoài vườn chơi.”
“Đi đi.”
Mộ Vi Lan đứng trong phòng bếp một lúc, cúi mặt ngây người ra, đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trưởng thành trầm tĩnh của người đàn ông.
“Sao lại bị cắt vào tay rồi?”
Cô sững sờ, nhìn ra bên ngoài, lại nhìn vào người đàn ông ở trước mặt, nhất thời không phản ứng kịp, “Anh, không phải anh đã đi rồi sao?!”
Phó Hàn Tranh ánh mắt sáng quắc nhìn cô, “Anh chỉ là đi đỗ cái xe thôi, em hy vọng anh đi như vậy sao?”
“Anh, anh cố tình ràng buộc eml”
Phó Hàn Tranh không nói gì, chỉ nắm chặt lấy ngón tay bị thương của đặt lên cạnh môi hút sạch vết máu kia đi.
Đôi môi ấm áp của người đàn ông, bao trọn lấy đầu ngón tay của cô, cực kì nhẹ nhàng, khiến cho cô đỏ mặt tin đập nhanh.
Mộ Vi Lan đỏ mặt nhớn nhác, “Phó Hàn Tranh!”