Chương 448
Sáng sớm hôm sau, Giang Thanh Việt bị cơn đau dạ dày hành hạ.
Anh liếc nhìn người con gái vẫn đang say giấc nòng trong vòng tay anh, anh nhẹ nhàng rời khỏi giường, đi ra phòng khách.
Vừa đến phòng khách, điện thoại anh đổ chuông, người gọi điện đến là Thson.
Vừa nghe điện thoại, Thson đã xổ một tràng tiếng Trung trôi chảy mắng anh. *Giang Thanh Việt, anh còn muốn sống nữa không? Là bác sĩ chăm sóc của anh, tôi luôn là người cuối cùng biết về bệnh tình của anh! Tối qua Như Ca nói với tôi, bệnh dạ dày của anh tái phát, tôi lo lắng cả đêm, gọi điện thoại cho anh, anh lại không nghe. Là một bệnh nhân, sao anh có thể cứng đầu như vậy chứ Giang Thanh Việt đưa tay bóp đầu, anh có chút khó chịu với giọng nói ồn ào của Thson, Nguyệt Như Ca đúng là luôn gây chuyện, chỉ sợ thế giới không hỗn loạn.“Giang? Anh có đang nghe tôi nói không?”
“Thson, bên tôi mới tám giờ sáng, anh biết đấy, tôi có tính nóng giận khi mới dậy.
Phía bên kia, Thson giật giật khóe miệng: “Anh có tính nóng giận khi mới dậy, tôi rất sợ anh, nhưng bây giờ anh đang ở Trung Quốc, còn tôi đang ở Re, tôi không sợ anh đâu, anh có bản lĩnh thì quay về Re cho tôi xem!”
Giang Thanh Việt nhắm mắt lại, đưa tay xoa bóp hai thái dương.
Thson lại nói: “Anh có biết, sáu năm trước, anh là người đã từng phẫu thuật ung thư dạ dày không! Nếu ung thư tái phát, anh có biết hậu quả như thế nào không? Giang, tôi tưởng anh rất trưởng thành, sẽ biết nghĩ đến tính mạng của mình, nhưng từ khi nào mà anh trở nên không hiểu chuyện như vậy? Tôi nghe Như Ca nói, anh đang yêu, chắc anh không phải vì cái thứ tình yêu chết tiệt kia nên mới tái phát bệnh dạ dày đấy chứ!”
“Nguyệt Như Ca thật là lắm lời.”
“Nếu không phải vì Như Ca, đến bây giờ tôi cũng không biết những điều này! Giang, anh cũng là bác sĩ, còn là một bác sĩ hàng đầu, lẽ nào anh không biết anh bỏ mặc bản thân và sức khỏe của mình như vậy, anh sẽ chết thật sao?” Giang Thanh Việt không muốn nghe Thson lải nhải nữa, anh cúp điện thoại luôn.
Anh đưa tay xoa bụng, sau đó vào bếp rót một cốc nước nóng và uống thuốc.Thson điên cuồng gửi cho anh rất nhiều tin nhắn. “Anh phải trở về Re để chữa trị ngay lập tức!!! “Nếu không tôi sẽ giết tới Bắc Thành “Giang Thanh Việt, anh chết rồi sao!”
Giang Thanh Việt phớt lờ những dòng tin nhắn đó, anh dựa vào ghế sofa, nhớ lại sáu năm trước. Sáu năm trước, Lục Hỉ Bảo vừa tròn mười tám tuổi.
Lúc đó, anh đã tìm thấy cô, khi anh chuẩn bị muốn bước vào cuộc sống của cô, anh lại phát hiện mình bị ung thư dạ dày.
Anh đành phải tiếp tục ẩn mình.
Khi Lục Hỉ Bảo và Trì Quân ở bên nhau, là ba năm trước, lúc đó bệnh dạ dày của anh mới gần ổn định, khi anh trở về Bắc Thành để gặp lại cô, cô đã đứng bên cạnh một người đàn ông khác và mỉm cười tình tứ.
Anh luôn cất giữ người con gái của anh trong lòng suốt mười năm, mười năm qua, khi anh chưa chính thức xen vào cuộc đời của cô, anh chỉ dựa vào một vài thông tin đơn giản để biết được cuộc sống của cô.
Ví dụ như hình ảnh, video.
Bây giờ, khó khăn lắm anh mới giữ được cô ở bên cạnh anh, anh làm sao có thể dễ dàng từ bỏ cô gái này.
Giang Thanh Việt dựa trên ghế sofa, nhắm mắtnghỉ ngơi một lúc, có lẽ là vì quá mệt, nên anh ngủ thiếp đi.
Khi Lục Hi Bảo từ phòng ngủ đi ra, cô nhìn thấy anh đang ngủ trên ghế sofa, cô chạy tới muốn đáp chặn cho anh nhưng lại đánh thức anh dậy, anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô. “Em làm anh tỉnh rồi à?”
“Không, dù sao cũng không ngủ say.
Giang Thanh Việt ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, trong lòng đầy thỏa mãn. Bàn tay ấm áp của Lục Hỉ Bảo đưa tới bụng anh và hỏi: “Bụng anh còn đau không? Hay là chúng ta đến bệnh viện đi?”
Tối qua, khi anh nhốt mình trong phòng tắm và nòn bên bồn vệ sinh thật sự đã khiến cô sợ hãi. “Làm em sợ rồi à?”
Lục Hỉ Bảo lắc đầu, nghiêm túc nói: “Em chỉ là lo lắng cho sức khỏe của anh.”
Lục Hỉ Bảo chạy vào bếp nấu cháo cho Giang Thanh Việt, sau khi Giang Thanh Việt tắm rửa sạch sẽ, anh đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô đang làm bữa sáng cho anh, trong lòng vô cùng ấm áp.
Khi bước ra ban công, anh thấy tất cả quần áo treo trên ban công đều là quần áo nữ, Giang Thanh Việt liếc nhìn tòa nhà đối diện. khoảng cách rất gần, nếu không kéo rèm cửa ra, người đối diện sẽ rất dễ dàng nhìn trộm được hết cuộc sống của cô.Ánh mắt anh tối sầm, lông mày cũng nhíu lại, sau đó anh treo áo khoác của mình trên ban công.
Biệt thự nhà họ Phó, trên bàn ăn sáng.
Tiểu Đường Đậu đang cầm một quả anh đào đưa tới miệng của Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ.”
Mộ Vi Lan há miệng ăn, khi cô đang bóc trứng cho Tiểu Đường Đậu, Tiểu Đường Đậu cau mày nói: “Mộ Mộ, hôm nay chúng con có ngày hội thể thao gia đình, nhưng hôm nay bố phải đi làm! Mẹ có thể kêu bố đi cùng chúng ta đến ngày hội thể thao gia đình không!”
Mộ Vi Lan mỉm cười nhìn cô bé: “Thảo nào hôm nay con lại hiếu thảo như vậy.”
“Cô giáo nói có cuộc thi chạy tiếp sức! Nếu bố không đi, một mình con làm sao mà chạy được!”
Hai người đang nói chuyện, Phó Hàn Tranh từ đi xuống trong bộ âu phục màu đen. “Đang nói chuyện gì vậy?” Phó Hàn Tranh vừa đeo đồng hồ vừa đi đến bàn ăn sáng.
Tiểu Đường Đậu nhìn thấy bố ăn mặc chỉnh tề lịch sự, cô bé cau mày: “Bố mặc như thế này làm sao mà chạy bộ được! Chắc chắn sẽ về đích cuối cùng!”
Phó Hàn Tranh sững sờ. “Hử? Chạy bộ cái gì?”
Mộ Vi Lan xoa đầu cô bé: “Đường Đậu nói hôm nay có lớp hoạt động gia đình, có cuộc thi chạy tiếp sức, anh mặc như thế này, đúng là không tiện tham gia.
Tiểu Đường Đậu khịt mũi, giả bộ đáng thương: “Mộ Mộ đừng nói nữa, bố chắc chắn sẽ không đi đâu, công việc quan trọng hơn Đường Đậu!”
Phó Hàn Tranh mỉm cười nhìn con gái, con gái anh ghen tuông thật đáng sợ, giống hệt như lúc ghen tuông của một người phụ nữ nhỏ bé nào đó.
Anh xoa đầu cô bé, ôm cô bé vào lòng và nói: “Ai nói bố không đi? Khi nào thì chạy vậy? Con và Mộ Mộ đi trước, bố họp xong sẽ đến đó, được không?”
*Vậy bố đừng đến muộn đấy nhé! Con không muốn lấy giải bét đâu, xấu hổ lắm!”
*Được, bố giúp con chạy về nhất được không?”
Tiểu Đường Đậu nghe vậy liền vỗ tay cười tít mắt nói: “Được ạ!”
Nói xong, cô bé hôn lên má Phó Hàn Tranh.
Mộ Vì Lan tua Tiểu Đường Đậu đến trường mẫu giáo trước, và tình cờ gặp Hòa Tuệ cũng đưa con trai Cổ Đình Xuyên tới.
Cố Đình Xuyên cau mày, kiêu ngạo hỏi: “Phó Mặc Trành, bổ cậu hôm nay có đến thi chạy không?”
Tiểu Đường Đậu cũng kiêu ngạo, nâng cằm nói: “Bố mình nói sẽ đến giúp mình về nhất!”
Cố Đình Xuyên khịt mũi: “Bố cậu chạy nhanh, nhưng cái chân ngắn của cậu chắc chắn chạy không nhanh, cậu sẽ làm lỡ bố cậu.”
“Hừ, cậu mới chân ngắn ấy, người ta chỉ là chưa lớn, đợi khi người ta lớn, chắc chắn sẽ trở thành chân dài! Bởi vì bố mình chân dài!”
Cố Đình Xuyên tự hào nói: “Bố mình cũng có đôi chân dài, đến lúc đó hai bố con cậu sẽ không thể chạy thắng được mình và bố mình, hai bố con cậu sẽ rất mất mặt!”
Mộ Vi Lan và Hòa Tuệ nhìn hai đứa trẻ đang cãi nhau mà buồn cười không ngớt.
“Hòa Tuệ, sao con trai của cậu ngạo mạn như vậy chứ?”
Hòa Tuệ tỏ vẻ bất lực: “Chắc có thể là giống bố nói “3 mà…mình thấy con trai pạnh có ý với con gái cậu.”