Chương 503
Chiếc Porsche 918 đi đến cửa lớn nhà họ Phó.
Mộ Vi Lan ôm chiếc váy cưới mẫu chuẩn bị xuống xe: “Cảm ơn anh đã đưa em về. Anh…anh có muốn vào nhà uống một chén trà không?”
Diệp Tử Bác cười nhạt, lắc đầu: “Anh không vào đâu, anh không muốn nhìn thấy cảnh tượng cả nhà bốn người bọn em vui vẻ bên nhau.”
Mộ Vi Lan hơi xấu hổ: “Vậy anh đi về cẩn thận.”
Cô định mở cửa xuống xe thì Diệp Tử Bác nói: “Chỉ là anh dùng sai cách nên em mới không có cảm giác với anh sao? Vi Lan, anh cảm thấy những thứ đó chỉ là em mượn cớ mà thôi, anh có thể nói ra mười, thậm chí là một trăm khuyết điểm của cậu út, nhưng trong mắt em sẽ trở thành ưu điểm hết. Đó chính là sự khác nhau giữa yêu và không yêu”
Mộ Vi Lan né tránh ánh mắt, nhưng cũng không phủ nhận: “Có lẽ là vậy. Tình yêu là thế đó, thường xuyên không nói đến đạo lý. Không có trước có sau, cũng không phải phần thưởng trời cho.”
Thường thường những chuyện cổ gắng mà không có được mới là chuyện khó khăn nhất.
Diệp Tử Bác bỗng nhiên cười rất thoải mái: “Có lẽ đây chính là số mệnh, số mệnh đã định em là của cậu út, không phải là của anh.”
Mộ Vi Lan cũng mỉm cười, không nói gì thêm, bước xuống xe.
Đợi đến khi chiếc Porsche 918 biến mất không thấy bóng dáng, Mộ Vi Lan mới ôm váy cưới bước vào trong sân nhà.
Vừa mới vào trong sân, Phó Hàn Tranh đã từ trong nhà đi ra.
“Đi đâu đấy?”
“Hôm nay em đến tiệm may lấy váy cưới.
Phó Hàn Tranh vừa về nhà, trên người vẫn còn mặc bộ âu phục chưa thay, giơ tay đón lấy váy cưới trong tay Mộ Vi Lan, cau mày nói: “Sao lại không đợi anh về cùng? Nãy có ai đưa về à?”
Mộ Vi Lan không giấu diếm, thành thật trả lời: “Em vốn định đón xe về nhưng lại gặp được Tử Bác ở tiệm may. Anh ấy cũng tham gia cuộc thi thiết kế kia, nếu không có gì thay đổi, ngày mai chúng ta đến đó cũng sẽ gặp được anh ấy.
“Tử Bác đưa em về à?”
“Đúng vậy. Không phải anh đang ghen đấy chứ?” Mộ Vi Lan nắm cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ cười tít mắt nhìn anh.
Người đàn ông kiêu ngạo trước mắt nói một câu: “Bây giờ em đã là bà mẹ hai con rồi, anh còn ghen cái gì nữa.”
Lúc hai người đi vào trong nhà, Phó Hàn Tranh treo váy cưới của cô lên.
Tiểu Đường Đậu chạy đến, sau khi trông thấy váy cưới, hai con mắt to tròn lập tức tỏa sáng, vỗ tay nói: “Wow! Mẹ ơi! Váy cưới này thật đẹp!”
Mộ Vi Lan nhìn chiếc váy cưới, tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Mẹ cũng thấy nó đẹp.”
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh bỗng nhiên nhìn về phía cô: “Sao em không mặc thử đi?”
“Hả? Không được đầu, em đâu có dựa theo số đo của em mà thiết kế chứ.”
Mặc dù bây giờ Mộ Vi Lan thật sự khá mập, nhưng cũng không tính là quá mập. Chiếc váy cưới này rất lớn, chưa chắc đã vừa với cô.
Tiểu Đường Đậu chớp chớp đôi mắt to, mong đợi nói: “Mẹ, con cũng muốn mẹ mặc nó!”
Khuôn mặt Mộ Vi Lan hơi đỏ lên, trước sự thúc giục của hai cha con, đành phải thay váy cưới.
Một mình cô không mặc được, Phó Hàn Tranh phải giúp một tay.
Mộ Vị Lan túm lấy đống vải trước ngực, bị Phó Hàn Tranh nhìn chăm chú, không hiểu sao lại thấy căng thẳng. Mặc chiếc váy cưới này vào xong khiến cô có cảm giác như mình chuẩn bị đi kết hôn vậy.
“Sao? Có được không?”
Đôi mắt đen láy sáng rực của anh nhìn chằm chằm cô, mãi không nói ra câu nào.
Đợi đến khi Tiểu Đường Đậu ở ngoài đi vào: “Mẹ! Mẹ mặc chưa? Con muốn nhìn!”
“Có đẹp không?”
“Wow! Công chúa Bạch Tuyết!”
Thằng bé không biết nên miêu tả người đẹp như thế nào, nó chỉ biết công chúa Bạch Tuyết là xinh đẹp nhất.
Chiếc váy cưới này sử dụng thiết kế dạng ống thông thường, nhưng trên tay áo có một số chi tiết. Trên đó có một chữ, trùng hợp che đi nơi thô nhất trên cánh tay. Phần thân eo còn thiết kế tỉ mỉ hơn, người mập mặc lên sẽ làm nhỏ eo, còn người không mập mặc lên sẽ chỉ lộ ra vòng eo tinh tế.
Mộ Vị Lan tự mặc váy cưới mình thiết kế, đứng trước mặt Phó Hàn Tranh, tay chân hơi luống cuống, giơ tay vén những sợi tóc rũ rượi bên tai, xấu hổ nói: “Sao? Nhìn đẹp không!”
“Đẹp chứ!”
Phó Hàn Tranh cuối cùng cũng thốt ra hai chữ rất thành thật. Đúng là không dễ dàng! Nhưng Mộ Vi Lan lại càng đỏ bừng mặt.
Tiểu Đường Đậu hưng phấn nói: “Mẹ, mẹ muốn mặc chiếc váy cưới này kết hôn với ba ba sao?”
“Không phải, đây là sản phẩm mẹ thiết kế để dự thi.”
Phó Hàn Tranh nhướng mày đề nghị: “Nếu em thích, có thể tự thiết kế cho mình một bộ váy cưới. Đến ngày chúng ta cử hành hôn lễ, em hãy mặc chiếc váy cưới em tự thiết kế và gả cho anh.”
Mộ Vi Lan cũng cảm thấy lời đề nghị này rất có ý nghĩa. Lúc kết hôn mặc váy do mình tự thiết kế nghe cũng khá thú vị.
Tiểu Đường Đậu nheo đôi mắt to, nắm chặt vạt váy cưới của Mộ Vi Lan, nhảy tới nhảy lui: “Mẹ! Con cũng muốn! Con cũng muốn mặc!”
Mộ Vị Lan sờ lên cái đầu nhỏ của Tiểu Đường Đậu: “Được thôi! Về sau mẹ cũng sẽ thiết kế cho Tiểu Đường Đậu một cái.”
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Mộ Vi Lan đi vào phòng, cẩn thận kiểm tra chiếc váy cưới và bản thiết kế.
Phó Hàn Tranh đi theo sau, ôm cô từ sau lưng, kéo cô lại: “Sao vẫn còn làm nữa?”
“Em căng thẳng quá! Chỉ sợ ngày mai xảy ra sự cố, có anh đi xem em còn thấy lo lắng hơn, nếu bị loại thì tệ lắm.”
“Anh cảm thấy em nhất định sẽ không bị loại.”
Mộ Vi Lan quay lại trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng tự tin về em một cách mù quáng như vậy. Mặc dù em cũng đã vẽ tranh được một thời gian, cũng có kha khá thành tích nhưng về phần thiết kế trang phục, em cũng chỉ là tay mơ mà thôi. À, hôm nay em còn nhìn thấy chiếc váy cưới mà Tử Bác thiết kế, em cảm giác anh ấy thiết kế còn đẹp hơn em nhiều”
“Tên đó có thiên phú về thiết kế, vậy mà ba nó lại muốn nó đi theo con đường buôn bán”
“Em cảm thấy Tử Bác rất có thiên phủ về nghệ thuật. Khi còn học cùng nhau ở Paris, anh ấy không tham gia khóa thiết kế nào, vậy mà những tác phẩm của anh ấy đều được thầy giáo trưng bày trong phòng trưng bày nghệ thuật của trường”
Phó Hàn Tranh cúi đầu nhìn cô: “Nghe như kiểu em rất sùng bài Diệp Tử Bác nhỉ?”
Mộ Vi Lan bất giác gật đầu nói: “Đúng vậy, anh thấy đấy, người ta còn chẳng cần học hành, vậy mà tác phẩm vẫn đứng hạng nhất.”
Vừa nói xong, Mộ Vi Lan liền cảm giác có một ánh mắt lạnh lẽo lạ thường đang nhìn về phía cô. Cô vội ngẩng đầu nhìn về phía anh, xoay người lại, đối mặt với anh, cười tít mắt nói: “Đương nhiên, em cũng rất sùng bái người đàn ông biết kinh doanh, dù sao kinh doanh vẫn kiếm nhiều tiền hơn so với làm thiết kế mà. Ví dụ như ngài Phó trước mặt em, không những nuôi hai đứa bé, còn nuôi thêm bà vợ bất tài này nữa, thật quá vĩ đại.”
Phó Hàn Tranh vui vẻ nhìn cô: “Bà xã, em học cách nịnh bợ này ở đâu vậy?”
“Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Là ngài Phó dạy em mà!”
Hai tay, hai chân của Mộ Vi Lan quấn lên người Phó Hàn Tranh, nằm trong ngực hắn như một con gấu túi bé nhỏ: “Kệ vụ so tài ngày mai, chúng ta đi ngủ đi.”
Phó Hàn Tranh nâng cô lên, ôm cô lên trên giường.
Nằm trên giường với nhau một lúc, Mộ Vi Lan chợt nhớ đến cuộc đối thoại với Diệp Tử Bác sáng nay, đưa mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Phó Hàn Tranh: “Anh nói xem, sao em lại đi theo anh nhỉ?”
Anh nhàn nhạt nhìn cô, nói một câu: “Bởi vì em không mù.”
Mộ Ví Lan:…
Cô kéo chiếc chăn mềm lên, che kín đầu. Người đàn ông này đúng là tự luyến.
Một lúc sau, cô mới nhô đầu ra: “Vậy tại sao anh lại thích em? Bởi vì anh cũng không mù sao?”
Phó Hàn Tranh nhìn cô với ánh mắt đầy thâm ý: “Bởi vì anh mù.”
“Phó Hàn Tranh!”
Mộ Vi Lan bò lên người anh, tức giận nhéo anh một cái, nắm chặt tay đấm anh.
Phó Hàn Tranh vẫn ôm chặt lấy cô, giọng nói từ tính thì thầm bên tai cô: “Có lẽ là vì em giúp anh học được cách đối xử dịu dàng với một người.”
Mộ Vi Lan sững sờ vài giây, nhìn vào khuôn mặt anh tuấn kia, lông mày nhu lại, ôm lấy cổ anh: “Vậy về sau, anh cũng chỉ có thể dịu dàng với em thôi.”
Anh khẽ “ừm” một tiếng. Mặc dù không có bất kì lời hứa trịnh trọng nào nhưng vẫn khiến Mộ Vi Lan vô cùng an tâm.
Sự dịu dàng không phải là thiên phú bẩm sinh, chỉ là khi gặp được một người mà mình muốn đối xử dịu dàng thì mới giúp cho phần tính cách tốt đẹp đó được giữ gìn mãi mãi.