Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1327:

 

Lâm Bạc Thâm ngây người, sau đó lập tức cười dịu dàng, quả thật anh không biết Coca bị cô giấu ở đâu.

 

Phó Mặc Tranh nói: “Em tự đi lấy”

 

Lâm Bạc Thâm thấy trạng thái của cô không tồi, lại nghĩ đến sau này phải để cô một mình làm trị liệu cách li ở bệnh viện, nên cũng không đi theo cô nữa: “Lấy Coca xong thì mau lại đây ăn cơm, bắp sắp nướng xong rồi”

 

Phó Mặc Tranh “ừm” một tiếng, nói: “Biết rồi”

 

Sau đó cô đội nắng, mang dép lê chạy vào trong biệt thự.

 

Coca bị cô giấu trong một góc bí mật của phòng bếp.

 

Sau khi Phó Mặc Tranh lấy ra một chai Coca lớn và muốn ra ngoài, mắt cô bỗng lướt qua bộ dao trong bếp.

 

Bước chân của cô ngừng lại, ánh mắt cũng bị thu hút đi qua đó.

 

Coca trong tay cô rơi xuống đất.

 

Trong sân biệt thự.

 

Bắp để trên vỉ đã nướng chín rồi.

 

Lâm Bạc Thâm nhìn vào bên trong biệt thự, nhưng vì khoảng cách quá xa, nhìn xuyên qua cửa sổ kính sát sàn cũng không thấy được cô.

 

Lâm Bạc Thâm không yên tâm nói: “Tôi đi xem một chút”

 

Chỉ là lấy Coca thôi, sao lại lâu như vậy.

 

Diệp Duy cười, vừa ăn xiên dê nướng vừa đánh vào cánh tay của Thịnh Hoài Nam: “Anh học theo Lâm đại thần đi, ba phút cũng không rời xa được vợ, anh thì sao, xa em ba ngày cũng không biết nhớ em”

 

“Ai nói đó, rời xa em ba tiếng thôi anh đã nhớ đến sắp chết rồi”

 

“Anh thôi đi, miệng đàn ông đều là quỷ lừa đảo”

 

Triệu Hà An che mắt: “Hai người đủ rồi đó, hôm nay tôi ăn cẩu lương đến no căng luôn rồi, có còn để cho người ta ăn cơm nữa không vậy!”

 

Lâm Bạc Thâm vào trong biệt thự gọi: “Mặc Mặc”

 

Không ai đáp lại.

 

Lâm Bạc Thâm vừa đi vào bên trong vừa gọi cô: “Mặc Mặc”

 

Vừa đến phòng bếp, trên sàn nhà sạch sẽ của phòng bếp là một vũng máu tươi.

 

Một con dao cắt trái cây rơi trên sàn nhà đã đỏ cả một mảng.

 

Tâm mắt của Lâm Bạc Thâm từ vết máu trên sàn dịch chuyển lên, nhìn thấy trên cánh tay trắng muốt của Phó Mặc Tranh, vết thương đang không ngừng rỉ máu, nhìn mà đau lòng.

 

Lâm Bạc Thâm bước nhanh về phía trước, một tay ôm lấy cô.

 

“Mặc Bảo, em đang làm gì vậy?”

 

Lâm Bạc Thâm đưa tay giữ chặt miệng vết thương đang chảy máu, ánh mắt hoảng loạn và đỏ rực.

 

Phó Mặc Tranh được anh ôm vào trong lòng, ánh mắt trống rỗng.

 

Không bao lâu sau, Thịnh Hoài Nam bọn họ vào biệt thự tìm Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh.

 

Đứng trong nhà, bọn họ nhìn thấy vũng máu trong phòng bếp thì sửng sốt.

 

Lâm Bạc Thâm ôm lấy Phó Mặc Tranh, gào lên với mấy người Thịnh Hoài Nam vẫn còn đang đứng ngẩn ra: “Còn ngây ra đó làm gì! Mau gọi xe cấp cứu!”

 

Lâm Bạc Thâm cúi đầu vùi mặt vào sau gáy Phó Mặc Tranh, khóe mắt đỏ lên và hỗn loạn.

 

“Em có biết em như vậy, anh sẽ rất đau lòng không?”

 

Phó Mặc Tranh nhìn anh nói: “Em muốn cắt một cái”

 

Lâm Bạc Thâm đau đến tột cùng.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK