Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 381

Bữa tối, trên bàn ăn.

Ông Phó ngồi trên vị trí chính giữa, gia đình Phó Hàn Tranh ngồi bên phải, Hàn Linh và mẹ con Hướng Nam Tây ngồi bên trái. “Mọi người đừng khép nép nữa, dùng bữa đi.”

Tiểu Đường Đậu chớp mắt đáng yêu, cầm đũa và thìa lên, lễ phép nói: “Ông ăn trước đi rồi mọi người moi bat dau.”

Ông Phó mim cười vui vẻ: “Đường Đậu nhà chúng ta thật là hiểu chuyện, mau ăn đi, đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon đầu.

Bởi vì Phó Hàn Tranh không nhìn thấy nên Mộ Vi Lan giúp anh gắp thức ăn.

Hàn Linh nhìn thấy cô dùng đũa của mình gặp thức ăn cho Phó Hàn Tranh, cô ta nhắc nhờ: “Vi Lan, Hàn Tranh ưa sạch sẽ, cô nên dùng đũa riêng gắp thức ăn cho anh ấy

Mộ Vị Lan sửng sở, không phải có không muốn dùng đũa riêng mà là cảm thấy đổi đứa qua lại hơi phiến phức khi cô đang chuẩn bị lấy đủa riêng, Phó Hàn Tranh lại nói: “Vợ chồng dùng chung một đôi đũa gắp thức ăn thì làm sao, điều quả hơn thế này còn làm rồi.”

Mộ Vi Lan: “…

Người đàn ông này, anh có thể đừng nói thẳng ra như vậy được không.

Cô đỏ mặt, tiếp tục dùng đũa của mình gắp thức ăn cho Phó Hàn Tranh.

Hàn Linh siết chặt nắm tay.

Tiểu Đường Đậu ngước mặt lên, tò mò hỏi Phó Hàn Tranh: “Bố, bố và Mộ Mộ còn làm chuyện gì quá đáng hơn thế này? Tại sao con không biết?”

Phó Hàn Tranh không né tránh, anh đáp lại con gái mình hai tiếng: “Hôn hôn”

Mộ Vi Lan: ”

Tiểu Đường Đậu cười híp mắt, cô bé cầm thìa và nói: “Con cũng từng hôn bối”

Mộ Vi Lan ngượng ngùng, cô vội vàng nói: “Cả hôm nay khá ngon, anh có muốn ăn thử không?”

Phó Hàn Tranh khê đáp lại, sau đợi ngồi đợi Mộ Vì Lan gặp cá cho anh.

Ông Phỏ nhắc nhở “Hôm nay là cá diếc, có nhiều xương, mọi người khi ăn cần thân một chút

Mộ Vi Lan nhặt xương cá rất sạch sẽ, bởi vì thịt cá dinh hết lên đũa, cũng không thể bỏ vào bát Phó Hàn Tranh, Mộ Vi Lan cũng không ngại, cô dùng đũa của mình gắp cả đưa đến bên miệng Phó Hàn Tranh.

Phó Hàn Tranh há miệng ăn cá.

Hai người phối hợp nhịp nhàng uyển chuyển, không hề có chút gượng gạo, giống như một cặp vợ chống đã ở bên cạnh nhau nhiều năm, có thể thấy được mức độ ăn ý của hai người.

Hướng Nam Tây và Hàn Linh ngồi đối diện, chỉ cảm thấy ghen tức. Tiểu Đường Đậu chu miệng nhìn Mộ Vi Lan: “Mộ

Mộ, con cũng muốn ăn cái “Được, để mẹ nhặt sạch xương cá cho con, nếu không bị mắc vào cổ họng sẽ rất tệ.”

Mộ Vi Lan nhặt xương cá rất cần thận, cô đảm bảo không còn một chút xương cá nào nữa mới dám đất cho Tiểu Đường Đậu ăn. “Mùi vị thế nào?”

Tiểu Đường Đậu gật đầu: “Ngon làm Trên bàn ăn, Mô Vị Lan chăm sóc Phó Hàn Tranh và Tiểu Đường Đầu dùng bữa.

Khi Mộ Vi Lan gặp một miếng cải xoăn vào trong bát Phó Hàn Tranh, Hàn Linh nói: “Tôi nhớ Hàn Tranh không thích ăn cải xoăn mà ”

Mộ Vị Lan khẽ cau mày, sao anh không thích ăn nhiều thứ thế?

Lúc thì không thích ăn rau mùi, lúc thì không thích ăn lầu, giờ lại không thích ăn cả cải xoắn, anh quá kén ăn rồi.

Nhưng Phó Hàn Tranh lại gắp miếng cải xoăn trong bát lên, sắc mặt không chút thay đổi: “Thay đổi rồi, bây giờ rất thích ăn cải xoăn.”

Hàn Linh nghiến răng, nhưng vẫn cố giữ nụ cười trên gương mặt.

Cô muốn xem Phó Hàn Tranh có thể thay đổi bao nhiêu thứ vì Mộ Vi Lan.

Tiểu Đường Đậu rất háu ăn, cô bé vừa ăn đồ ăn trong bắt, vừa uống nước hoa quả, cô bé ăn rất no nê.

Mộ Vị Lan xoa đầu cô bé: “Hôm nay con ăn cơm rất ngoan”

Cô bé tự hào, đưa tay sở bụng Mộ Vi Lan và hỏi: “Mộ Mỗ, em trai ăn nó chưa?”

Mộ Vi Lan giật mình

Hàn Linh và Hương Nam Tây ngồi đối diện cũng sung so.

Hướng Nam Tây không nhịn được, cô ta hỏi trước Vi Lan, cô cô lại có thai rồi à?”

Phó Hàn Tranh đột nhiên nói: “Không có, chỉ là Tiểu Đường Đậu luôn muốn có một đứa em trai.”

Mộ Vi Lan liếc nhìn anh, sau đó lặng lẽ ăn thức ăn, cô hiểu được ý của Phó Hàn Tranh.

Chắc là Phó Hàn Tranh sợ nếu để một số người biết chuyện ngoài ý muốn. mang thai quá sớm sẽ xảy ra chuyện gì

Hướng Nam Tây mim cười gượng gạo: “Óvậy à, tôi còn tưởng cô lại có thai nữa rồi.”

Phó Hàn Tranh điềm tĩnh nói: “Vẫn đang cố gắng.

Mộ Vi Lan nhấp một ngụm nước trái cây, suýt thì bị sặc, khuôn mặt cô đỏ bừng.

Tiểu Đường Đậu vươn tay vỗ lưng cô, cau mày nhắc nhờ: “Mộ Mộ, mẹ uống từ từ thôi!”

Hàn Linh đột nhiên hỏi: “Vi Lan, mặt cô làm sao

Mộ VÌ Lan thản nhiên nói: “Xảy ra chút tai nạn, mặt bị cửa xước rồi “Vết sẹo này có vẻ rất sâu, rất khó để xóa bỏ.

Mọi cô gái đều khao khát cái đẹp, mặc dù Mỗ V Lan không quan tâm đến vết sẹo trên mặt mình lắm, hơn nữa thời gian gần đây, tâm tư của cô đều dành hết cho việc chăm sóc Phó Hàn Tranh, ngay cả khi rửa mặt xong, cô cũng không để ý đến vết sẹo ấy. Nhưng cô biết rằng vết sẹo trên mặt cô hiện giờ in rất sâu, rất rõ ràng, nên xấu hơn trước là điều chắc chắn.

Bị Hàn Linh nhắc đến như vậy, Mộ Vi Lan tự nhiên có chút không thoải mái.

Nhưng mà, trước giờ cô đều không thích Hàn Linh, cô không chịu thua kém, cô vừa bóc tôm cho Tiểu Đường Đậu vừa nói: “Dù sao tôi cũng đã kết hôn và có con rồi, có đẹp hay không đối với tôi mà nói không quá quan trọng.”

Mộ Vi Lan đút tâm cho Tiểu Đường Đậu, Tiểu Đường Đậu vừa ăn vừa gật đầu nói: “Cho dù Mộ Mộ có trở nên như thế nào, trong lòng Đường Đậu vẫn là xinh đẹp nhất.

Mộ Vị Lan rất vui khi nghe cô bé nói: “Đường Đậu nói ngọt quá đi.

Vẫn là con gái cô tốt nhất, bảo vệ cô mọi lúc mọi ndi. Phó Hàn Tranh nói: “Con gái xinh đẹp quá để thu hút đàn ông khác giới, xấu một chút cũng không sao”

Mộ Vi Lan: ”

Người đàn ông này, anh dám nói cô xấu trước mặt người phụ nữ khác

Mặc dù Phó Hàn Tranh không nói Mộ Vị Lan xinh đẹp, nhưng ý tử trong lời nói của anh lại là anh không quan tâm Mộ Vi Lan thay đổi như thế nào, thậm chí còn cảm thấy Mộ Vị Lan xấu một chút anh mới yên tâm. Lời nói này của anh khiến cho hai người kia rất khó chịu, nhưng cũng không nói gì nữa.

Một bữa ăn như thể đi ra chiến trường, đẩy mùi thuốc súng.

Sau khi ăn xong, Mộ Vi Lan ôm Tiểu Đường Đậu ra ghế sofa ngồi và chơi với cô bé, cô không muốn tham gia vào cuộc chiến giữa Hướng Nam Tây và Hàn Linh.

Nhưng mà hai người phụ nữ này lại không hề đơn giản như vậy, Mộ Vĩ Lan không đi tìm họ, họ lại rất muốn đấu với cô.

Hàn Linh cố tình hỏi: “Vi Lan, thời gian trước, tại sao cô không ở Bắc Thành thế, biến mất một thời gian dài

Mộ Vị Lan bình thần đáp: “Ó, tôi đi du lịch, cô đoán xem tôi đã gặp được chuyện gì tốt?

Hàn Linh sừng sở: “Chuyện tốt gì vậy?”

Mộ Vị Lan nhìn cô ta với đôi mắt sáng long lanh, mìm cười nói: “Tôi tìm thấy bố mẹ ruột của mình rồi, có phải rất tuyệt vời không “

“Cô nói cái gì? Bố mẹ ruột của cô không phải…

Hàn Linh có chút bối rối, ánh mắt Mộ Vi Lan lóe lên một chút ranh mãnh, cô nói: “Bố mẹ ruột của tôi là người Nam Thành, hơn nữa tôi còn có một người anh trai”

Cái gì?

Vì vậy bây giờ Mô Vi Lan đã biết mình và Phó Hàn Tranh không phải anh em họ? “Cô, tại sao cô lại được nhà họ Mộ nhận nuôi thế?”

Khi hỏi điều này, tâm trí của Hàn Linh đã phiêu dạt đi nơi khác.

Mộ Vĩ Lan cười nói: “Tôi cũng không biết, nhưng mà tôi rất biết ơn sự sắp đặt này. Có thể trong bóng tối, Chúa muốn đưa tôi đến bên cạnh Hàn Tranh. Bác sĩ Hàn, cô nói xem tôi nói có đúng không?”

Hàn Linh nhìn cô, chỉ thấy trong mắt Mộ Vi Lan lóe lên một chút tự hào kiêu hãnh.

Ánh mắt đó như muốn nóiPhó Hàn Tranh là của Mỹ Vị Lan không ai có thể cướp đi được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK