Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 478

Liễu Tiêm Tiêm sau khi bị Cổ Tồn Ngộ đuổi ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt giận dữ tức tối.

Cô ta nhất định phải ngồi lên vị trí bà chủ Cổ, ba năm trước, cô ta đã không nằm chắc cơ hội, ba năm trôi qua rồi, sao cô ta có thể bỏ lỡ cơ hội này một lần nữa được chứ!

Lúc đầu, nếu như cô ta biết Cổ Tồn Ngộ là người cai quản của tập đoàn Cổ thị, thì sao có thể chia tay với anh ấy chứ.

Nếu như bây giờ cô ta ôm chặt lấy cây đại thụ Cổ Tồn Ngộ này, thì giới giải trí bây giờ, còn không phải để mặc cho cô ta chơi đùa, mà không phải giống cô ta bây giờ, vì để nhận một cái thông báo cũng phải cầu xin người khác, cầu xin biên tập, cầu xin đạo diễn, còn không tiếc buôn bán nhan sắc nữa!

Nghĩ đến đây, ngón tay của Liễu Tiêm Tiêm, càng nắm chặt vào hơn, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Trong phòng ngủ, Cổ Tôn Ngộ nhìn vào điện thoại, hơi hơi chau mày, điện thoại hình như có người vừa động vào.

Nhưng mở điện thoại ra xem, thì không có cuộc gọi nào mới.

Bấm vào wechat, là những dòng tin nhắn của Hoà Tuệ gửi đến mà anh ấy quên chưa trả lời.

Vừa về đến nhà họ Cổ, chuyện phải ứng phó tương đối nhiều, anh ấy nhất thời chưa trả lời cô ấy được. Người phụ nữ bên kia hỏi khi nào anh ấy về, hỏi anh ấy sao không trả lời cô ấy, có phải công việc rất bận không.

Cổ Tồn Ngộ cong môi lên, trực tiếp gọi điện thoại qua.

Khi Hoà Tuệ nhận được điện thoại của Cổ Tôn Ngộ, không lập tức nghe máy, mà tức giận nhìn chăm chằm vào màn hình điện thoại.

Người đàn ông đáng chết này, còn dám gọi điện thoại cho cô ấy à!

Hoà Tuệ tức giận nghe máy, kiềm chế lại sự kích động muốn chửi người, không nói ngay lập tức.

Người đàn ông bên kia, giọng nói trầm thấp, vẫn ấm áp như thường lệ, “Vợ, em tan làm chưa? Dạo này anh đi công tác có chút bận, quên chưa trả lời tin nhắn của em”

Anh ấy là bận làm việc, hay là bận hẹn hò với tiểu tam chứ!Hoà Tuệ càng thấy tức giận hơn, tức giận đến mức lồng ngực cũng đau nhói

Cổ Tồn Ngộ thấy Hoà Tuệ ở bên kia cứ chậm chạp không nói gì, hơi hơi chau mày: “Vợ, sao thế? Sao lại không nói gì vậy?”

Hoà Tuệ vừa mở miệng, liền trực tiếp dùng lực quát lên: “Cổ Tồn Ngộ!”

Sao thế? Bà Cố”

“Anh có bạn gái từ lúc nào thế! Một người vợ là em đây lại không biết đấy!”

Cổ Tồn Ngộ đơ ra, ánh mắt trầm xuống, “Em nói bạn gái gì cơ? Anh làm gì có bạn gái chứ, anh chỉ có mình em thôi.”

“Anh là đồ lừa đảo! Vậy vừa nãy người phụ nữ nghe máy của anh là ma sao! Cô ta tận miệng nói là bạn gái của anh!”

Cổ Tồn Ngộ lúc này mới hiểu, chắc là người phụ nữ Liễu Tiêm Tiêm kia rồi!

Cổ Tồn Ngộ cắn răng, dỗ dành nói: “Vợ, em thực sự hiểu nhầm rồi, người phụ nữ vừa nãy nghe điện thoại của anh, anh vốn không biết, anh đã đuổi cô ta ra ngoài rồi!”

“Anh vẫn lừa em à! Cô ta đã ở trong phòng của anh rồi, mà anh vẫn nguỵ biện sao!”

“Vợ, vừa nãy anh đang tắm, thực sự không biết cô ta vào phòng của anh.

Hoà Tuệ cắn môi nói: “Cổ Tồn Ngộ, ngày mai anh quay về đây cho em! Nếu không thì nếu không thì anh đừng hòng gặp lại em nữa!”Hoà Tuệ để lại câu nói đó, rồi trực tiếp cúp máy. Cổ Tồn Ngộ giơ tay ấn lên đầu lông mày, cầm điện thoại, đi ra khỏi phòng ngủ, rồi đi xuống tầng. “Liễu Tiêm Tiêm!”

Liễu Tiêm Tiêm ngồi ở phòng khách dưới tầng, đang gọt hoa quả cho ông cụ ăn, hơi hơi đơ ra, quay người mỉm cười nhìn anh ấy: “Tồn Ngộ, sao thế, sao tự dưng anh lại nổi nóng vậy?”

Cổ Tồn Ngộ sắc mặt lạnh lùng: “Ai cho phép cô nghe điện thoại của tôi?”

“Em… em không có.”

“Liễu Tiêm Tiêm, nếu cô còn dam chơi xỏ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu!”

Ông cụ Cổ sắc mặt cũng kém đi, “Cổ Tồn Ngộ! Con vừa về nhà mà quát tháo cái gì thế?”

Cổ Tồn Ngộ giận dữ nhìn chăm chăm vào Liễu Tiêm Tiêm, lười phải để ý đến bọn họ, liền quay người sải chân bước lên tầng.

Cổ Tôn Ngộ lại gọi mấy cuộc điện thoại nữa cho Hoà Tuệ, nhưng Hoà Tuệ vẫn không nghe máy, không cần phải nghĩ cũng biết, bà Cổ đang tức giận.

Cố Tôn Ngộ đành phải gửi wechat cho cô ấy: “Vợ công việc của anh thực sự rất bận, ngày mai thực sự không về Bắc thành được, cho anh thời gian hai ngày nữa có được không?”

Hoà Tuệ không trả lời.

Cổ Tôn Ngộ lại nói: “Sao anh có thể lăng loàn ởbên ngoài được chứ, bà Cổ, em không có lòng tin đổi với anh Cổ sao?”

Hoà Tuệ vẫn không trả lời.

Tính nóng nảy của Cổ Tồn Ngộ cũng bắt đầu lên, gọi bao nhiêu cuộc cũng không nghe, gửi wechat cũng không trả lời, Cổ Tồn Ngộ có chút mất đi kiên nhẫn, “Càn quấy cũng phải có giới hạn, mau nghe máy đi.”

Hoà Tuệ ở bên kia, cắn môi, nhìn vào tin nhắn wechat của anh gửi đến, ngâm nga một tiếng.

Cái gì chứ, tin nhắn trước còn gọi người ta là vợ ơi, bà Cổ ơi, dỗ dành chưa được bao lâu, thì lại bắt đầu ra lệnh rồi.

Hoà Tuệ vừa định mở lòng trả lời anh ấy một câu, thì bên kia, Cổ Đình Xuyên bắt đầu hồ gọi. “Mẹ ơi, con đói sắp chết rồi, lúc nào thì được ăn cơm thế!”

Hoà Tuệ vội vàng bỏ điện thoại xuống, “Ồ, mẹ đi nấu cơm ngay đây! Con ăn chút đồ gì khác để đỡ đói trước đi!”

Thật là, cãi nhau với Cổ Tồn Ngộ, quên luôn cả nấu cơm cho con trai l

Ngày hôm sau, Cổ Tồn Ngộ hiển nhiên vẫn chưa quay lại.

Hoà Tuệ cũng nguôi giận hơn, sau một ngày làm việc ở công ty, tan làm liền đi đón Cổ Đình Xuyên. Đến trường mẫu giáo, Hoà Tuệ biết mình đã đếnmuộn, liền vội vàng chạy vào trong trường mẫu giáo. “Cô giáo, Đình Xuyên đầu rồi? Thật xin lỗi, hôm nay tôi đến hơi muộn. “Đình Xuyên? Đình Xuyên đã về rồi mà.”

“Cái gì cơ?”

Hoà Tuệ đầu óc hoang mang, vội vàng gọi điện thoại cho Cổ Tồn Ngộ, nhưng đáng chết, Cổ Tôn Ngộ không biết đang làm cái gì, mà cứ không có ai nghe máy!

Hoà Tuệ sắp nôn nóng đến phát điên rồi, cầm lấy tay của cô giáo hỏi: “Cô giáo, cô nhìn thấy là ai đã đến đón Đình Xuyên đi thế?”

Cô giáo nhớ lại, “Hình như là một người già khoảng ngoài 60 tuổi, nói là ông nội của Đình Xuyên

Ông nội?

Hoà Tuệ càng thêm lờ mờ, cô ấy trước giờ chưa từng gặp bố của Cổ Tồn Ngộ, bố của Cổ Tồn Ngộ sao lại đến tìm Đình Xuyên chứ? Hoà Tuệ có chút tức giận, cho dù là bố của Cổ Tồn Ngộ muốn đưa Đình Xuyên đi, thì cũng phải nói với cô ấy một tiếng chứ!

Hoà Tuệ lại gọi mấy cuộc điện thoại hco Cổ Tồn Ngộ, nhưng vẫn là không có ai nghe máy

Hoà Tuệ sốt ruột tới mức muốn báo cảnh sát, nhưng vẫn là kiềm chế lại.

Người đưa Đình Xuyên đi, chắc không phải là người xấu, có lẽ thực sự là bố của Cổ Tồn Ngộ. Đang suy nghĩ, thì chuông điện thoại của Hoà Tuệ

reo lên, là số lạ gọi đến.

Hoà Tuệ cảm giác được khả năng có liên quan

đến Đình Xuyên, liền vội vàng nghe máy: “Alo?”

“Là cô Hoà phải không?”

“Là tôi đây”

“Tôi là bố của Cố Tôn Ngộ, muốn hẹn cô ra ngoài

gặp mặt chút, không biết có tiện không?”

Trái tìm của Hoà Tuệ như ngừng đập, “Đình Xuyên

có phải được ông đón đi không?”

“Phải”

Trái tìm đang treo ngược của Hoà Tuệ, cuối cùng

cũng được đặt lại vị trí cũ.

Trong một tiệm trà yên tĩnh.

Hoà Tuệ và ông cụ ngồi đối diện nhau.

Hoà Tuệ lần đầu tiên gặp ông cụ, đương nhiên

phải căng thẳng, “Cái đó… bổ, Đình Xuyên đâu rồi?”

Ông cụ Cố vừa nghe thấy cái xưng hồ là “bổ, liên

điềm đạm cười, uống một ngụm trà nói: “Cô Hoà, cô

đừng gọi linh tỉnh”

Hoà Tuệ hơi hơi chau mày, trực giác mách bảo,

ông cụ Cố này có mục đích đến không thiện.

“Bác đưa Đình Xuyên đi, dẫu sao cũng phải báo.

trước với cháu một tiếng chứ, vừa nãy cháu còn

tướng là Đình Xuyên bị người xấu đưa đi rồi cơ”

Ông cụ Cố cười nói: “Cô Hoà yên tâm, Đình Xuyên

là cháu nội của tôi, là huyết thống của nhà họ C

sẽ không như thế nào với thăng bé đâu. Còn về cô, Cố

Tôn Ngộ vì để đối đầu với tôi, nên đã tự tiện lấy cô, cô

còn sinh cho nhà họ Cố một đứa bé, nhà họ Cố chúng

tôi chắc là phải cảm ơn cô. Như này đi, cô cho tôi cái

giá đi.”

Hoà Tuệ chau mày chặt hoen, “Bác trai, ý của bác

là gì? Ra giá gì chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK